ḌNG SÔNG KHÔNG SẤU

Một lữ khách đi ngựa đến một ḍng sông xa lạ. Ông ta hỏi một thiếu niên xem ḍng sông ấy có sâu không.

- Không đâu ố Chú bé đáp.

Và người kỵ mă bắt đầu vượt sông. Nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra cả người lẫn ngựa đều phải bơi trối chết.

Khi người lữ khách đă tới bờ bên kia, ông quay lại hét lên:

- Tao cứ tưởng mày nói là sông không sâu.

- Đúng thế mà ố Chú bé đáp ố Nước sông này chỉ ngập ngang bụng lũ vịt của ông cháu thôi.

Ḅ ?N Cỏ

Họa sĩ: Bức tranh đó vẽ một con ḅ đang ăn cỏ đấy, thưa ông.

Khách: Có thấy cỏ đâu?

Họa sĩ: Con ḅ ăn hết cỏ rồi.

Khách: Thế c̣n con ḅ đâu?

Họa sĩ: Chứ bộ ông tưởng là con ḅ lại ngu đến mức đứng ỳ ở đó sau khi đă ăn hết cỏ sao ông?

Bí MậT KHủNG KHIếP

Chú bé bán báo: Bí mật khủng khiếp đây! Năm mươi nạn nhân! Mua báo không, ông?

Khách qua đường: Lại đây, tao lấy một tờ. (đọc qua một hồi) ố Này, thằng nhóc kia, trong báo tao có thấy tin nào như vậy đâu. Nó nằm ở chỗ nào chớ?

Chú bé bán báo: Đó chính là điều bí mật, thưa ông. Ông là nạn nhân thứ năm mươi mốt đấy.

Vợ TÔI Đó

Một vị khách quay sang người ngồi bên và chê giọng ca của một phụ nữ đang hát vui giúp cho họ.

- Giọng ca ǵ nghe mà khiếp! Anh có biết bà ta là ai không?

- Biết chớ ố Câu trả lời ố Vợ tôi đó.

- Aái chà, xin lỗi anh. Thực ra th́ không phải do giọng ca của chị ấy. Chính cái thứ hổ lốn mà chị ta buộc ḷng phải ca hát lên mới là khiếp. Tôi không hiểu đứa nào lại đi viết một bài ca kinh khủng như vậy?

- Tôi viết đấy.

VAY TIềN

- Gặp anh thật quư hóa quá, anh bạn. Cho tôi vay mười đô được không?

- Rất tiếc là hôm nay tôi không có một xu trong người.

- C̣n ở nhà th́ sao?

- Ơở nhà ai cũng khỏe cả, cám ơn anh, khỏe lắm.

KHáM PHá Vĩ ĐạI

- Hoàn toàn do ngẫu nhiên, tôi đă thực hiện được một trong những khám phá vĩ đại nhất! - Nhà khoa học nói.

- Xin phép được hỏi đó là ǵ ạ?

- Tôi khám phá ra là - Nhà khoa học đáp ố bằng cách để một lọ mực gần bên, ta có thể sử dụng một cây bút máy hệt như bất kỳ một cây bút mực nào khác mà không phải mất công bơm mực.

HớT TóC MIễN PHí

Một người dắt tay một chú bé chạc năm, sáu tuổi bước vào hiệu hớt tóc. Ông ta đang rất vội vă bảo người thợ hớt tóc cho ông trước rồi sau đó hăy hớt cho thằng bé.

- Cháu có thể chờ được mà, tôi muốn ông cắt cho tôi trước! ố Ông ta nói.

Người thợ làm theo lời và khi hoàn tất người khách ra khỏi ghế và cho thằng bé ngồi vào thế chỗ. Ông cáo lỗi phải đi ngay và sẽ quay lại sau vài phút để trả tiền cho cả hai, nói xong ông ta đi ra và người thợ bắt đầu hớt tóc cho thằng bé, Xong xuôi, ông bế đứa bé đặt lên một chiếc ghế để ngồi chờ và cho nó một báo để xem.

Nửa giờ trôi qua. Một giờ trôi qua. Cuối cùng, ông thợ hớt tóc lên tiếng:

- Đừng có sợ nghe, nhỏ. Ba mày sẽ quay lại liền!

- Ba nào? ố Chú bé nói ố Ông ấy đâu phải ba cháu. Cháu đang chơi ngoài đường th́ thấy ông ấy tới bảo: "Theo bác đi cháu. Ta hăy vào tiệm hớt tóc này và cùng hớt tóc đi!".

CON XUốNG BƠI ĐƯợC KHÔNG?

Chuyện nghe được tại một băi tắm của một khu nghỉ mát ven biển.

Chú bé hỏi mẹ: Mẹ ơi, cho con xuống bơi được không?

- Nhất định là không được, cưng à, nước sâu ghê lắm.

- Nhưng ba đang bơi kia ḱa.

- Ba con bơi th́ được, ổng có bảo hiểm rồi.

1187 TCN

Trong viện bảo tàng, người ta gặp hai du khách đang đứng trước một xác ướp Ai Cập, bên trên xác ướp ấy là một tấm bảng đề chữ "1187 TCN"

Hai anh chàng nọ hết sức thắc mắc v́ tấm bảng ấy.

- Anh hiểu cái đó ra làm sao, Jim?

- Chà, tôi cũng chịu. ố Jim nói. ố Nhưng có thể đó là số xe của chiếc xe đă cán chết tên này.

óC TƯởNG TƯợNG SáNG TạO

Một viện sĩ hàn lâm trông thấy một bức phác họa h́nh con cá của một họa sĩ vỉa hè liền hỏi:

- Theo anh th́ đây là loại cá ǵ?

- Cá mập đấy, thưa ngài!

- Nhưng anh đă thấy cá mập bao giờ đâu? ố Viện sĩ hỏi.

- Đúng vậy, - Chàng họa sĩ đồng ư - Nhưng thưa ngài, thế sao có mấy thằng cha ở Viện hàn lâm lại vẽ cả thiên thần được đấy ạ?

ĐOáN XEM AI GửI

Một cặp vợ chồng trẻ vừa nhận được nhiều quà cưới quư giá xây tổ ấm ở vùng ngoại ô.

Một sáng nọ, họ nhận được qua đường bưu điện hai vé mời xem một buổi tŕnh diễn nổi tiếng trong thành phố, kèm theo một ḍng chữ duy nhất: "Đoán xem ai gửi".

Cặp vợ chồng rất thú vị trong việc cố xác định cho ra người gửi tặng nhưng không tài nào đoán ra. Họ đến nhà hát đúng theo vé mời và tận hưởng một tối vui. Về đến nhà lúc trời khuya, hai người c̣n suy đoán tông tích người mời vô danh th́ họ khám phá ra nhà ḿnh đă bị tước sạch mọi món đồ có giá trị. Và trên chiếc bàn trong pḥng ăn là một mảnh giấy viết cũng một nét chữ với lá thư gửi kèm theo cặp vé: "Bây giờ quư vị biết rồi!"

XIN CHúC MừNG!

- Năm rồi tôi có vẽ một bức cho Viện hàn lâm.

- Thế nó có được treo không?

- Có chớ. Treo gần cổng chính, ai cũng có thể nh́n thấy nó.

- Xin chúc mừng! Anh vẽ cái ǵ vậy?

- Một tấm bảng đề: "Hăy đi phía bên trái".

GIáO SƯ ĐăNG TRí

Một gia đ́nh sống trong căn hộ chung cư ở vùng ngoại ô một thành phố lớn có nuôi một con mèo, mà họ hết sức quyến luyến. Một ngày nọ, com mèo ấy ốm rồi chết mất. V́ nhà họ không có khoảnh vườn nào phía sau để chôn con mèo, ông bố buộc ḷng phải gói kín con mèo trong một tờ báo và mang đi. Bà mẹ cẩn thận nhắc nhở ông nhớ ném cái gói ấy qua cửa sổ tàu hỏa khi ông trên đường đến sở làm.

Ông bố đặt cái gói lên giá hành lư phía trên chỗ ngồi, nhưng ông bắt chuyện với một người đi làm xa như ông ngồi cùng toa và quên bẵng việc ném cái gói ấy qua cửa sổ. Ông mang cái gói ấy theo đến Sở làm, nghĩ thầm ḿnh sẽ tống khứ nó đi trên đường về nhà chiều hôm đó. Nhưng một lần nữa, ông ta lại bắt chuyện với ai đó trên tàu, quên mất con mèo, và vẫn c̣n cặp cái gói ấy dưới nách khi về đến nhà. Bà vợ la mắng ông một trận và ông hứa hẹn hôm sau sẽ giải quyết vấn đề này. Nhưng một lần nữa, ông lại quên mất. Đến lần thứ ba ông bố trở về nhà vẫn mang theo con mèo th́ bà mẹ tội nghiệp nổi tam bành lên:

- Ông phải tống khứ con mèo ấy ngay bây giờ! - Bà ta bảo. ố Thả nó vào ḷ thiêu rác liền đi v́ giờ này hiếm có mặt người lính cứu hỏa ở đó.

Chà, ông bố quyết định có lẽ đành mang cái gói ấy xuống tầng hầm cho vào ḷ thiêu thôi. Nhưng khi ông nhấc cái gói ở trên bàn lên, nó xổ tung ra và nh́n ḱa! ố Một khúc thịt luộc!

KHáCH HàNG Là THƯợNG Đế

Một nhân viên trong một hiệu tạp hóa đang phục vụ một khách hàng. Người quản lư đang ngồi ở bàn giấy cách đó một quăng nhưng ông ta thoáng nghe anh nhân viên nói với khách:

- Đúng vậy, thưa bà, đă lâu rồi tôi không có chút nào hết.

- Ôồ, có chứ sao không, - Người quản lư cắt ngang, - Tôi sẽ báo với nhà kho và mang một ít đến phục vụ bà,

Bà khách vừa cười vừa bỏ đi. người quản lư quay lại nói với anh nhân viên:

- Không bao giờ được từ chối bất cứ điều ǵ với khách. Luôn luôn sai người đi lấy hàng về.

- Nhưng thưa ông. ố Anh nhân viên đáp ố Bà ấy bảo tôi là "Dạo này không thấy trời mưa hột nào cả".

ĐặT MUA DAO CạO

Một thanh niên nọ viết lá thư sau đây gửi cho một Công ty có tên tuổi đặt mua một lưỡi dao cạo:

"Kính gửi quí hăng ố đính kèm theo đây là 50 xu đặt mua một lưỡi dao cạo như quí ông đă quảng cáo và bảo đảm ố John Jones.

T.B ố Tôi quên kèm theo 50 xu nhưng chắc chắn một Công ty tầm cỡ như quí vị vẫn sẽ gửi lưỡi dao cạo ấy cho tôi".

Công ty đó nhận được lá thư và trả lời như sau:

"Kính thưa ông! ố Chúng tôi đă nhận được đơn đặt hàng giá trị của quí ông vào ngày hôm kia và xin phúc đáp rằng chúng tôi sẽ gửi lưỡi dao cạo ấy theo lời yêu cầu và hy vọng rằng quí ông sẽ hài ḷng.

T.B ố Chúng tôi quên gửi kèm theo lưỡi dao cạo nhưng chắc chắn một người với túi tiền như ông sẽ không cần chi tới món hàng đó".

SAY SƯA Là ĐáNG XấU Hổ

Vào một buổi chiều chủ nhật, một ông già người Đức và đứa con trai út đang ngồi trong một quán ăn trong làng. Người cha đă uống bia quá lố và đang răn đe con trai về tác hại của sự vô độ.

- Đừng bao giờ uống quá nhiều nghe con. Một người chín chắn phải biết dừng lại khi đă thấy đủ. Say sưa là thói đáng xấu hổ lắm.

- Vâng ạ, nhưng làm sao con biết được khi nào th́ con đă đủ và khi nào th́ con say, bố!

Ông già đưa một ngón tay chỉ:

- Con có thấy hai người đang ngồi trong góc kia không. Nếu con mà thấy bốn người ở đó tức là con đă say rồi.

Người con chăm chú nh́n thật lâu. Sau một lúc, anh ta hoang mang lên tiếng:

- Nhưng bố ơi, ở góc đó chỉ có... chỉ có ... một người thôi mà!

CON CHIM QUè

Một người mua một con chim bạch yến ở cửa hàng bán thú kiểng nọ.

- Ông có chắc là con chim này biết hót không? ố Ông ta hỏi một cách hoài nghi.

- Nó là một ca sĩ tuyệt vời đấy.

Khách hàng ra về. Một tuần sau, ông ta xuất hiện trở lại.

- Con chim ông bán cho tôi bị què!

- Thế ông muốn cái ǵ chứ: ca sĩ hay là vũ công?

CHó GIữ NHà

Một gia đ́nh từ thành phố rời về ngoại ô và được báo là họ phải mua một con chó dữ để canh chừng gia cư vào ban đêm. Thế là họ mua con chó to nhất đang bán ở trại chó của một tay lái buôn sống gần đó.

Chẳng bao lâu sau đó, nhà trọ bị trộm đột nhập và vơ một mẻ lớn trong khi con chó ngủ say. Chủ nhà bèn gặp tay lái buôn và kể cho hắn nghe chuyện này.

- Chà! Tay lái buôn nói: - Bây giờ ông cần phải mua một con chó con để đánh thức con chó lớn.

Lá THƯ THầN DIệU

Williams nổi tiếng là một con nợ ĺ lợm, nhưng một hôm anh ta bước vào cửa hàng tạp hóa trong vùng và thanh toán hết mọi khoản mua chịu không hề lẩm bẩm một tiếng nào.

Anh ta giải thích với ông chủ đang đứng sau quầy hàng:

- Chính lá thư ông gửi tôi đă khiến cho tôi phải trả dứt nợ. Chưa bao giờ tôi thấy lá thư nào có sức mạnh như vậy. Đọc lá thư đó th́ đến gỗ đá cũng phải x́ tiền ra. Làm sao ông viết được lá thư hay thế?

Ông chủ hiệu tạp hóa mỉm cười buồn bă:

- Tôi lấy những đoạn hay nhất trong lá thư vợ tôi gửi cho tôi khi bà ta đi nghỉ mát ở một khu du lịch đắt tiền.

CÔNG VIệC MớI Mẻ

Một thanh niên t́m đến địa chỉ đăng trong mục rao vặt "Cơ hội ngàn năm một thủa" thấy ḿnh được diện kiến một nhân vật đầy ưu tư. Người ấy giải thích:

- Tôi đang cần t́m một người làm tất cả những ǵ tôi quan tâm. Công việc của anh sẽ là gánh vác mọi lo toan của tôi.

- Việc này không dễ ăn, ông trả tôi bao nhiêu? ố Người xin việc hỏi.

- Anh được trả 20.000 đô để làm mọi nỗi lo của tôi thành nỗi lo của chính anh. - Nhân vật tiều tụy kia đáp.

- Thế ở đâu ra 20.000 đô ấy?

- Aà, đó là nỗi lo thứ nhất của anh đấy!

LUậT SƯ THÔNG MINH

Sau đây là câu chuyện về một luật sư trẻ trong những ngày đầu mới hành nghề trước vành móng ngựa. Lần đó, anh ta đại diện cho một hăng hỏa xa có một toa xe đụng phải một cậu bé. Vụ kiện đưa ra ṭa v́ tai nạn ấy làm một cánh tay của thằng bé bị thương tật nặng tới mức nó không thể giơ tay cao hơn khỏi đầu được nữa. Chàng luật sư trẻ thông minh đă xúc tiến cuộc đối chất với cậu bé một cách b́nh lặng hết sức và cũng hiệu quả vô cùng.

- Này, chú bé - Luật sư nói ố Cánh tay em bị thương trong tai nạn đó phải không?

- Vâng thưa ông! - Chú bé đáp.

- Và bây giờ em không thể nhấc tay cao lên được phải không?

- Vâng ạ!

- Em vui ḷng ố Chàng luật sư nói rất dịu dàng ố Cho bồi thẩm đoàn thấy một lần nữa là từ khi bị tai nạn đến giờ em có thể giơ tay cao lên chừng nào?

Chú bé tỏ ra gắng gượng đưa tay lên chỉ ngang tới vai. Chàng luật sư hỏi tiếp với phong thái ngây thơ hết mực:

- Thế trước khi bị tai nạn th́ em giơ tay cao chừng nào? Và cánh tay ấy vươn thẳng cao trên đầu chú bé.

Kẻ TRUNG B́NH BấT HạNH

Chủ nhà: Anh to lớn, khỏe mạnh thế, sao anh không chịu làm lụng?

Kẻ lang thang: Thưa bà, để tôi kể bà nghe vấn đề của tôi. Tôi là một kẻ trung b́nh bất hạnh.

Chủ nhà: Anh nói thế là thế nào?

Kẻ lang thang: Tôi quá nặng nề cho những việc làm nhẹ nhàng và quá nhẹ nhàng cho những việc làm nặng nề.

TÔI KHÔNG M? TíN Dị ĐOAN

Quản lư nhân sự: Trước giờ anh có kinh nghiệm thương mại nào chưa?

Người xin việc: Chưa, tôi vừa mới ra trường thôi.

Quản lư nhân sự: Thế anh đang t́m việc ǵ?

Người xin việc: Tôi muốn công việc ǵ đó đại loại như cấp điều hành. Làm Phó Giám đốc chẳng hạn.

Quản lư nhân sự: Nhưng chúng tôi đă có tới mười hai vị Phó Giám đốc rồi.

Người xin việc: Không sao đâu. Tôi không phải là người mê tín dị đoan.

SửA CHUÔNG GọI CửA

Một thanh niên chạy ùa vào tiệm thợ điện, mặt đỏ gay tức tối:

- Sáng hôm qua tôi đă nói anh thay người đến sửa chuông cửa nhà tôi rồi mà? ố Anh chàng rống lên ố Và ông cũng hứa sẽ cho người đến đấy liền?

- Tôi đă làm đúng như thế ố Người quản lư ngắt lời ố Tôi đảm bảo là có! ?, Bill, - Ông ta quay sang gọi một nhân viên ở phía sau văn pḥng ố Hôm qua anh có tới Parklodge làm việc đó không?

- Có thưa ông - Bill đáp ố Tôi có tới đó và nhấn chuông hơn mười phút nhưng không thấy ai mở cửa nên tôi đoán là mọi người chắc đi vắng hết rồi!

CầN MộT CậU Bé LớN HƠN

- Nh́n ḱa ố Người thương gia đang cần thuê một cậu giúp việc kêu lên ố Cậu chính là cậu nhỏ đă đến đây tuần trước phải không?

- Vâng ạ ố Người xin việc đáp.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi đă nói với cậu là tôi cần một cậu bé lớn hơn mà?

- Đúng vậy, thưa ông. Chính v́ thế tôi mới quay lại đây. Bây giờ tôi đă lớn hơn tuần trước.

NGàY CUốI TUầN Y?N TĩNH

Sau một ngày nghỉ cuối tuần ở thành phố, người chủ trại quay về nông trại. Người làm công đi xe Ford ra nhà ga đón ông.

- Ơở nhà thế nào?

- Aà, cũng tàm tạm.

- Có chuyện ǵ không?

- Không có chuyện ǵ đáng nói. Con chó bị khập khiễng chút đỉnh.

- Thế à? Tại sao vậy?

- Con ngựa gần như phát điên, nó chạy ra khỏi chuồng, lông gần như cháy xém hết và đá con chó.

- Lông cháy xém?

- Vâng ạ. Lúc vựa lúa cháy rụi, và tất cả rơm rạ cùng gia súc cũng bị cháy tiêu, ngoại trừ con ngựa... sau đó tôi phải bắn cho nó chết luôn, v́ nó bỏng nặng quá.

- Làm sao mà vựa lúa cháy?

- Tôi chắc là do mấy tàn lửa từ ngôi nhà, Chính chuyện đó làm tôi thức giấc... một cô gái của ông gào la lên trên tầng hai là ngôi nhà bốc cháy.

- Chà chà! Ngôi nhà tiêu luôn! Có cứu được cái ǵ không?

- Dạ có, lúc tôi thức giấc, toàn bộ nhà bếp đang bốc lửa hừng hực nhưng tôi vẫn c̣n có thể mở khóa cầu thang chính và đưa mọi người ra. Nhưng tôi nhớ là thùng rượu táo của ông c̣n để trong nhà kho sau bếp và tôi biết ông không muốn cái ǵ đụng tới thùng rượu ấy cả. Lúc tôi lấy được nó ra th́ đă quá muộn để cứu hai cô gái, hay đứa nhỏ, hay ngay cả vợ ông. Tôi chắc là ông bà cụ của ông cũng bị nướng chín luôn, nhưng tôi cứu được thùng rượu táo.

- Aà, khá đấy. C̣n chuyện ǵ khác nữa không?

- Chỉ vậy thôi. Một ngày cuối tuần khá yên tĩnh.

ANH THU? THằNG Bé Đó ở ĐẤU VậY

Người chủ hiệu đang đi qua pḥng đóng gói và trông thấy một cậu bé vừa ngả lưng trên một chiếc thùng vừa huưt sáo vui vẻ.

- Mày làm được bao nhiêu tiền một tuần? ố Ông ta hỏi.

- Mười đô một tuần, thưa ông.

- Đây là một tuần lương của mày đó. Cút luôn đi.

Khi gặp người quản đốc sau đó, ông ta hỏi:

- Anh thuê thằng bé đó ở đâu vậy?

- Chúng ta có thuê nó bao giờ đâu; nó vừa mang tới một kiện hàng từ một công ty khác.

SAO Bà BIếT HắN Là Kẻ CƯớP

Một chiều nọ, một người đàn bà vào hàng thịt mua ít thịt. Một gă lạ mặt theo bà vào cửa hàng và đứng lảng vảng trong khi bà ta bận bịu bên chiếc quầy. Th́nh ĺnh người đàn bà rú lên và gă kia quay lưng chạy ra khỏi cửa hiệu rồi lao thẳng vào ṿng tay của một viên tuần cảnh vừa đi ngang qua. Khi soát người hắn, người ta thấy hắn có mang vũ khí. Sau đó, người ta nhận dạng ra hắn là một tên chấn lột khét tiếng.

Với giọng đầy cảm kích, chủ hàng thịt nói với bà khách:

- Nếu mà bà không la lên th́ chắc chắn là tôi bị cướp rồi, bà Jones ạ. Nhưng làm sao bà biết hắn ta là kẻ cướp chứ?

- Tôi có biết đâu ố Bà Jones phản đối ố Tôi chỉ hét lên khi ông cho tôi biết giá tiền tôi phải trả cho miếng thịt nướng ấy.

H́NH PHạT

Một binh nh́ đi ngang qua một trung úy trẻ mà không đưa tay chào. Viên trung úy gọi anh ta lại và nghiêm giọng bảo:

- Anh không chào tôi, v́ thế ngay bây giờ anh phải chào liền hai trăm cái.

Ngay lúc đó th́ một vị tướng xuất hiện.

- Chuyện ǵ thế này? ố Vị tướng kêu lên khi trông thấy anh binh nh́ tội nghiệp bắt đầu thực hiện mệnh lệnh kia.

Viên trung úy giải thích:

- Tên ngu xuẩn này không chào tôi nên tôi bắt hắn chào hai trăm cái coi như h́nh phạt.

- Rất thích đáng ố Vị tướng vừa đáp vừa cười ố Nhưng trung úy đừng quên là mỗi lần như vậy anh phải đưa tay chào đáp lễ.

Cố VấN PHáP Lư

Đẩy tung cánh cửa có gắn "Văn pḥng tư", ông hàng thịt đối đầu với vị luật sư:

- Nếu một con chó ăn cắp một miếng thịt ở hàng của tôi th́ chủ con chó có chịu trách nhiệm không? ố Ông hỏi người đang ngồi sau bàn giấy.

- Nhất định là có! - Vị luật sư trả lời.

- Hay lắm, con chó của ông vừa lấy một miếng thịt trị giá hai đô la của tôi cách đây năm phút.

- Đúng vậy! - Vị luật sư đáp tỉnh bơ - Vậy ông phải đưa thêm tôi hai đô la nữa; như thế mới đủ trả tiền công cố vấn pháp lư cho tôi!

ĐổI CHỗ CHO TÔI ĐI

- Tôi đành phải cho hai anh ở chung một pḥng thôi, - Chủ khách sạn nói.

- Không sao đâu! - Các người khách đáp.

- Ôồ, tôi nghĩ là quư vị sẽ có một đêm thoải mái. Pḥng này có giường nệm nhiều lông đấy.

Khoảng hai giờ sáng, một người khách trong bọn đánh thức bạn đồng hành.

- Đổi chỗ cho tôi đi, Dich - Anh ta rên rỉ - Bây giờ tới phiên tôi nằm trên lớp nệm lông.

KHOáC LáC

Hai cựu chiến binh đang nói khoác về đơn vị của họ.

- Aà, đại đội của tôi được rèn luyện xịn đến mức khi chúng tôi bồng súng chào anh chỉ nghe toàn tiếng lệch xệch, lệch xệch, lách cách.

- Khá đấy - Người kia nói ố Nhưng khi đại đội chúng tôi bồng súng chào, anh chỉ nghe toàn tiếng lệch xệch, lệch xệch, leng keng.

- Leng keng? ố Người kia hỏi ố Cái ǵ mà leng keng?

- Aà, huy chương của bọn tôi đó mà.

Kẻ LƯờI NHấT NÔNG TRạI

Một chủ trại có mười người làm công trong nông trại, bởi v́ không có người nào năng nổ được như ông ta tưởng, ông bèn nảy ra một kế mà ông tin là sẽ trị cho họ bỏ tật lười biếng. Một hôm, ông bảo:

- Các anh này, tôi có việc dễ dàng, thoải mái cho người nào lười biếng nhất nông trại này. Một người nào lười nhất bước ra phía trước?

Ngay tức khắc chín người trong bọn cùng bước lên.

- Tại sao anh không bước ra phía trước cùng những người khác? - Ông chủ trại hỏi người c̣n lại.

Người này đáp:

- Mất công quá!

Kẻ LƯờI NHấT LàNG

Seth Smith được coi là người lười nhất làng. Giới thẩm quyền đă chán ngấy cái việc đóng góp để nuôi hắn tới độ họ quyết định đem hắn đi chôn sống. Thế là người ta chuẩn bị mai táng hắn. Xe đưa đám là một cỗ xe ḅ rệu rạo.

Khi đoàn đưa tang lên đường, một cụ dân già hỏi:

- Ai thế?

- Seth Smith đó mà, hắn lười quá không chịu làm ǵ để ăn nên chúng tôi đem hắn đi chôn sống đây!

- Để tôi cho hắn một giạ bắp vậy! ố Một người lên tiếng.

- Tôi cũng thế! - Một người khác cũng nói.

Seth từ từ nhấc đầu lên hỏi:

- Bắp đă lột vỏ chưa, quí bà con cô bác?

- Chưa, anh phải tự lột vỏ lấy chứ!

Nhẹ nhàng hạ đầu xuống. Seth nói: - Đi tiếp đi, các bạn, đi tiếp đi!

TA Sẽ CHO CON NửA ĐÔ LA

Lỗi lầm là do tài hùng biện kém cỏi của vị linh mục. Tuy nhiên, ông ta vẫn cứ bực tức khi thấy rằng có một ông cụ đă ngủ gục giữa bài giảng đạo trong suốt hai ngày chủ nhật liên tiếp. Thế là, sau buổi chầu của tuần lễ thứ hai, vị linh mục bảo thằng bé đi cùng với người ngủ gật là ông muốn nói chuyện với nó trong pḥng giữ đồ thánh.

- Này con ố Vị linh mục nói khi chỉ c̣n lại hai người với nhau ố Ông cụ đi lễ cùng với con là ai vậy?

- Dạ, ông nội con ố Chú bé đáp.

- Nghe này, nếu con chịu giữ cho ông con tỉnh ngủ khi ta giảng đạo th́ mỗi tuần ta sẽ cho con nửa đô la.

Chú bé chấp nhận sự dàn xếp này và suốt hai tuần lễ tiếp theo, ông cụ đă chăm chú lắng nghe bài giảng đạo. Nhưng đến tuần thứ ba th́ lại thấy ông cụ ngủ ngon lành.

Vị linh mục tức tối cho gọi thằng bé vào hỏi:

- Ta rất tức giận con. Hôm nay ông nội con lại ngủ nữa. Ta đă hứa cho con mỗi tuần nửa đô la rồi mà?

- Dạ con biết ố Chú bé đáp ố Nhưng ông nội bây giờ lại cho con một đô la để đừng quấy rầy ông ấy nữa!