CÔNG VIệC TRONG NGàY
Tại một xưởng sửa chữa ôtô, trên bảng ghi công việc trong ngày, người ta đọc thấy những ḍng chữ:
- LADA: g̣ lại mông.
- TOYOTA: nâng ca mũi.
- IFA: nối thêm đuôi.
- KAMA: rửa bụng.
CảM ƠN Vợ
Sử sách ghi lại rằng vợ của nhà triết học Hi Lạp cổ đại Sôcrát là một bà vợ rất ngoa ngoắt, suốt ngày quát mắng và chửi bới ông. Mọi người hỏi:
- Sống gần một bà vợ như thế, ông lấy đâu thời gian và tâm trí để suy nghĩ nữa?
Sôcrát thản nhiên trả lời:
- Tôi phải cảm ơn vợ tôi nhiều chứ. Chính nhờ những điều chửi bới của bà ấy mà tôi phân tích, so sánh, rồi sau đó nâng lên thành triết lư cả đấy!
NỗI LO CủA ÔNG CHồNG
Vợ chồng Denga có một cửa hàng bán thực phẩm. Một hôm, chồng đi chơi về, hỏi:
- Này em, khúc gị thiu đâu rồi?
- Nhà đối diện mua rồi.
- Thế cân xúc xích bị chuột gặm?
- Nhà ấy cũng mua rồi.
- C̣n hộp bơ cũ từ năm ngoái đă quá hạn?
- Nhà ấy cũng vét nốt rồi.
Chồng lấy hai tay ôm đầu:
- Chết cha rồi! Anh vừa được nhà ấy mời ăn cơm!
Tổ TI?N LOàI NGƯờI
Cô giáo giảng dạy cho học sinh về tổ tiên loài người là Ađam và ?va, nhưng cậu bé Pitơ bỗng đứng dậy:
- Thưa cô, không phải ạ, bố em bảo tổ tiên loài người là loài khỉ.
Cô giáo trả lời:
- Cũng có thể Pitơ ạ, nhưng lúc này chúng ta không nói ǵ về gia đ́nh em.
NHà MớI
Bà hỏi cháu:
- Thế nào, ở nhà mới cháu có thích không?
Cháu trả lời hồn nhiên:
- Thích lắm bà ạ. Cháu có pḥng riêng, em cháu cũng có pḥng riêng. Chỉ có mỗi bố mẹ là khổ thôi ạ.
- Sao vậy? ố Bà hỏi
- Bởi v́ bố mẹ cháu vẫn phải nằm chung với nhau.
ĐáNH Đổ CáI THANG
Con chạy ra mách mẹ:
- Mẹ ơi, con mới đánh đổ cái thang trong nhà.
Mẹ hoảng hốt kêu lên:
- Chết chửa, bố mày biết th́ sao?
- Không sao, bố biết rồi. Bố đang bị mắc trên quạt trần không xuống được.
AI ĐẤY?
Bố kiểm tra sổ liên lạc của con và thấy tấm ảnh của ḿnh kẹp trong đó. Bố liền hỏi:
- Cái ǵ thế này?
- Aảnh bố chứ c̣n ai nữa! ố Con trả lời
- Sao nó lại ở đây?
- V́ cô giáo bảo cô ấy muốn biết "thằng ngu nào" đă làm bài hộ con.
NH́N BàI NHAU
Hai cô bé học tṛ nói chuyện sau buổi học:
- Tớ không làm được bài, để giấy trắng hoàn toàn.
Cô bạn kêu lên:
- Cậu giết tớ rồi!
- Sao vậy?
- Tớ cũng thế. Nhất định thầy giáo sẽ nghĩ chúng ḿnh nh́n bài nhau.
ĐAU ở ĐẤU?
Một giáo sư địa lư đến khám bệnh. Bác sĩ là nữ hỏi:
- Ông bị đau ở đâu?
Giáo sư trả lời:
- Phía đông nam của thận.
VẫN Có THể CạO RẤU
Một người đàn ông đi khám bệnh. Bác sĩ khám xong và dặn:
- Từ nay anh phải cai thuốc lá, cai cả rượu và phải cai cả cái khoản đàn bà nữa.
Bệnh nhân hoảng hốt:
- Thưa bác sĩ, vậy tôi c̣n ǵ là đàn ông nữa?
Bác sĩ b́nh thản trả lời:
- Tất nhiên, anh vẫn có thể tiếp tục cạo râu.
KíNH PHóNG ĐạI
Một người khách đến quán ăn và gọi món bít-tết. Khi anh bồi mang ra, khách lại yêu cầu:
- Cho tôi mượn cái kính phóng đại.
- Để làm ǵ? ố Anh bồi không hiểu.
- Để lỡ tôi không ăn được nó, tôi c̣n có thể nh́n thấy thịt.
TắM NửA NGƯờI
Một người đàn ông đến hiệu tắm công cộng và hỏi:
- Thưa chị bán vé, bao nhiêu tiền phải trả cho một lần tắm đấy?
- 50 rúp
- Thôi được, tôi đưa chị 25 rúp.
- Sao vậy? Ông định tắm kiểu ǵ?
- Tôi chỉ tắm từ thắt lưng trở lên.
TRUYệN NGắN HAY
Một nhà văn kiêm nhà báo người Séc tên là ?đurát Rasa đang làm việc ở một tờ báo th́ nhận được bản thảo của một tác giả không quen biết. Cuối bản thảo, tác giả viết:
"Tôi cam đoan là truyện ngắn này chưa đăng ở đâu cả".
?đurát Rasa đọc bản thảo xong rồi ghi tiếp vào sau ḍng trên:
"Tôi cũng cam đoan rằng, nó sẽ không bao giờ được đăng ở đâu cả".
KHÔNG NGủ ĐƯợC
Có một người thợ may đến vật nài nhà văn Sáclơ Bôđơle người Pháp (1821-1867) trả tiền công may trang phục. Bôđơle cười và trả lời rằng, ông không có ǵ để trả nợ cả. Người thợ may tức giận nói:
- Iít nhất ngài cũng phải cho biết cụ thể khi nào ngài có thể trả nợ được để tôi có thể ngủ ngon giấc?
Nhà thơ buồn rầu nh́n chủ nợ rồi nói:
- Nếu tôi nói ra th́ ông sẽ chẳng bao giờ ngủ được mất.
TṚ CHUYệN
Ông nói với cháu:
- Này cháu, ông nghe nói cô giáo đă phải mời bố cháu đến lớp để phàn nàn về hành vi của cháu, đúng không?
- Đúng ạ, nhưng sau đó cô giáo lại mời mẹ cháu đến để phàn nàn về hành vi của bố cháu
GIữ MồM GIữ MIệNG
Hai người bạn tṛ chuyện với nhau:
- Cậu có biết giữ mồm giữ miệng không?
- Yên trí, có ǵ th́ cứ nói đi, tớ sẽ coi như không nghe thấy.
- Cậu cho tớ vay 50 đô là.
- Được rồi. Tớ không nghe thấy ǵ cả.
MáT-SA
Phóng viên:
- Thưa mađam Brigit Bácđô, dạo này trông chị h́nh như hơi béo ra.
- Đúng vậy, B.B trả lời ố Tôi rất không hài ḷng về người xoa bóp của tôi.
- V́ sao?
- Dạo này anh ta chỉ chú ư tới bóng đá nên xao nhăng công việc.
Ngay lập tức, phóng viên loan tin này trên báo. Và hôm sau, B.B. nhận được hàng trăm lá thư của các ông từ khắp nước Pháp gửi tới đề nghị cô tiếp nhận họ.
TRáI TIM (1)
Giờ họa, cô giáo dạy các em học sinh lớp hai vẽ trái tim. Cô vẽ mẫu trên bảng xong rồi quay xuống:
- Các em vẽ đi.
Cả lớp bắt đầu vẽ. Nhưng Catơ không vẽ. Cô giáo hỏi:
- Sao em không vẽ?
- Thưa cô ố Catơ trảlời ố Cô vẽ c̣n thiếu.
- Thiếu cái ǵ?
- Aáo quần,
- Sao vậy?
- Ơở nhà lúc ngủ dậy, em nghe ba em nói với má: "Trái tim của anh ơi, anh mặc áo quần cho em nhé!"
TRáI TIM (2)
Trên băi biển, một nhà thơ lăng mạn ngồi bên người yêu. Cô gái nói:
- Em thích nằm xuống cát cho dễ chịu.
- Ưừ, anh thích em ngồi thế này cơ.
- Để làm ǵ?
- Khi chúng ḿnh đứng dậy, anh rất thích ngắm nh́n trái tim trên cát do mông em in lên.
CHủ ĐàN Ḅ
Ông chồng nọ đột nhiên nghỉ việc ở nhà. Người vợ đang nấu nướng dưới bếp. Chuông điện thoại reo. Ông chồng cầm máy và nghe đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông:
- Alô! Em đấy ư, con bê non của anh!
Ông chồng tức giận trả lời:
- Không, đây là ông chủ đàn ḅ!
KHó QU?N
- Thôi, đừng buồn nữa, chỉ một thời gian là cậu sẽ quên được cô ả. Thời gian sẽ chữa lành vết thương đau
- Làm sao mà quên được v́ tôi mua tặng cô ta bộ thời trang trả dần trong ba năm.
XIN ĐƯợC NHẹ HƠN
Sau khi chia tay với người chồng đang bị ngồi tù, người vợ đến gặp người quản tù đề nghị ông ta giảm nhẹ công việc cho chồng.
- Bà yên tâm, các tù nhân của chúng tôi làm công việc rất nhẹ nhàng, chỉ có dán hộp thôi.
- Thế sao chồng tôi lại bảo đêm nào cũng đào đường hầm từ pḥng giam ra ngoài?
BàI HọC Lễ Độ
Một người đàn ông và một người đàn bà không hiểu sau cùng vào một toa điện ngầm, ở đấy chỉ có vỏn vẹn một chỗ ngồi. Người đàn ông vượt lên trước và chiếm được chỗ trống duy nhất.
Mỉm cười duyên dáng, người phụ nữ nâng cao tay người đàn ông lên và nói:
- Đây là kẻ chiến thắng.
CùNG MộT Lư DO
- Tại sao anh lấy cô ấy?
- V́ cô ấy xinh đẹp và ăn mặc rất mốt.
- Thế tại sao lại ly dị, uổng vậy?
- Uổng ǵ? Cũng v́ vậy mà tôi phải chia tay cô ấy đấy.
CHIềU Vợ
Cửa hàng thời trang bị mất một chiếc váy xanh. Ông chủ không báo công an mà ŕnh để bắt kẻ gian. Ngay đêm hôm sau, ông đă tóm được tên trộm khi hắn đang lấy chiếc váy màu hồng. Điều làm ông ngạc nhiên là trước khi lấy chiếc váy hồng, tên trộm đem trả chiếc váy xanh vào chỗ cũ. Ông chủ hỏi hắn:
- Tại sao mày làm thế?
Tên trộm thản nhiên trả lời:
- V́ vợ tôi đấy. Hôm qua cô ấy nói thích chiếc váy xanh. Nhưng hôm nay lại bảo váy hồng hợp với cô ấy hơn. V́ vậy tôi đă phải quay lại đây để đổi.
Lạ THậT!
Một người đàn ông than phiền với bạn:
- Đàn bà lạ thật! Như vợ tôi, ngày nào cô ta cũng bôi son trát phấn lên đầy mặt th́ không sao. C̣n tôi chỉ mỗi một lần đi chơi về trên mặt có dính tí son, cô ta đă la mắng om ṣm.
ĐI Bộ ĐáNH VơNG
Ông chồng về nhà than phiền với vợ:
- Bây giờ ở ngoài đường không chỉ có những kẻ đi xe máy "đánh vơng", mà có cả những kẻ đi xe đạp cũng "đánh vơng" nữa. Khiếp thật!
- Và có cả những kẻ đi bộ cũng "đánh vơng" nữa chứ!
- Bà nói sao? Có đi bộ cũng "đánh vơng"?
- Chứ sao nữa, như ông đó, chiều nào ông chả đi nhậu say xỉn, lúc về... ỏđánh vơng" trên đường đó thôi?
GIá TRị CủA MộT LờI Từ CHốI
Hội phụ nữ Luân Đôn yêu cầu Bơcna Sô tặng hội một cuốn sách của ông nhà đề "Người chỉ đường cho trí thức đến với xă hội chủ nghĩa".
Nhà văn đă từ chối và viết thư trả lời:
"Mong quư hội thông cảm v́ cuốn sách tặng, người ta thường ít đọc .."
Hội phụ nữ bèn đem bán bức thư đó với giá 30 đồng, đủ mua ba cuốn sách của Bơcna Sô.
Người mua bức thư đó đem bán lại cho một người chuyên sưu tầm các bút tích của nhà văn và nhận được số tiền đủ để mua toàn bộ các tác phẩm của nhà văn.
BAN-DắC BóI CHữ
Ônôrê Đơ Ban-dăc rất thích bói chữ. Ông vẫn tự cho ḿnh có tài về khoản này.
Một hôm, một bà cụ đưa cho ông xem một cuốn vở đă cũ và nhờ ông đoán giúp tính t́nh, số phận của cậu học tṛ đó.
Ônôrê Đơ Ban-dăc chăm chú xem cuốn vở, lật đi lật lại hồi lâu rồi nhận xét:
- Xin lỗi bà, dầu điều này có làm bà phiền ḷng, tôi cũng buộc phải nói thẳng ra rằng, đứa bé này cẩu thả, đần độn. Sau này may mắn lắm nó cũng chỉ làm nổi một chức thầy kư tỉnh lẻ là cùng.
Khi Ônôrê Đơ Ban-dăc ngừng lời, bà cụ chậm răi nói:
- Ông Ban-dăc ạ, lẽ nào ông lại không nhận ra bà giáo cũ và cuốn vở của ông?
CON NàO
Bà vợ cầm lá thư ch́a ra trước mặt chồng, nói giọng nghẹn lại v́ tức giận:
- Hôm nay tôi đă t́m thấy lá thư t́nh trong túi áo của ông. Trời ơi, ông đă đi cặp bồ với con nào rồi, phải không? Ông hăy nói mau, con nào đă viết lá thư t́nh này cho ông để tôi xé xác nó ra!
- Ôồ! Thế ra bà không nhận ra đó chính là lá thư t́nh bà viết cho tôi hồi chúng ḿnh mới yêu nhau ư?
CHIếC VALI
Accađi Gaiđa là nhà văn vet cho thiếu nhi nổi tiếng của Liên Xô (cũ). Ông hay lui tới những vườn trẻ ở ngoại ô Matxcơva chơi với các em. Một lần, tiễn Gaiđa ra ga, các em đua nhau xách hộ ông chiếc vali. Đến nơi, một em hỏi nhà văn:
- Thưa bác, tại sao bác là người nổi tiếng mà chiếc vali của bác lại nhẹ và rỗng như thế này?
Gaiđa suy nghĩ rồi trả lời:
- Ôồ! Không sao, bác chỉ sợ chiếc vali của bác nổi tiếng c̣n bác th́ lại nhẹ và rỗng!
CẤU TRả LờI
- Bố ơi! Tại sao cá lại câm nhỉ?
- Thế mà cũng hỏi. Nếu bố d́m con xuống nước, con có nói được không?
Bà ĐừNG LO
Khi c̣n nhỏ, thủ tướng Winston Churchill có một bộ ria rất đẹp. Một hôm, trong một cuộc họp khá đông, một bà đứng lên công kích với một vẻ giận dữ:
- Tôi không ưa ư kiến lẫn bộ râu của ông.
Winston Churchill ngọt ngào đáp ngay:
- Bà đừng lo. Bà không có dịp nào tiếp xúc với hai cái đó đâu.
ĐƯợC MấT
Người vợ: Từ ngày lấy anh tôi được cái ǵ nào?
Người chồng: Lại không được! Cô được làm vợ tôi, được làm con dâu bố mẹ tôi, được làm mẹ các con tôi ...!
Ông cụ hàng xóm: Đúng, chỉ có chúng tôi là mất thôi!
Người vợ, người chồng (đồng thanh): Cụ mất cái ǵ?
Ông cụ hàng xóm: Mất ngủ!
CON NHà AI
Hai vợ chồng chúng tôi đang sửa soạn đi xem phim, bỗng một hồi chuông kêu rú lên. tôi ra mở cửa. Đứng trước mặt tôi là một chú bé đen sạm v́ phong sương.
- Cháu là con nhà ai thế? ố Tôi hỏi chú bé nhưng nó không trả lời và bẻn lẻn nh́n tôi.
- Bố! ố Nó ấp úng gọi.
- Cái ǵ ...? ố Tôi đứng ngây người ra.
- Có chuyện ǵ thế? ố Vợ tôi đang soi gương sốt ruột hỏi.
- Có một thằng bé nào đó đến đây và gọi anh là bố ..!
- Gọi là bố à? ố Vợ tôi hỏi lại và đâm bổ ra cửa. Nàng hầm hầm nh́n tôi rồi lại nh́n thằng bé.
- Cháu vừa nói đây là bố cháu ư? ố Nàng hỏi.
- Thằng nhóc dở hơi ở đâu tự nhiên dẫn xác đến rồi gọi anh là bố ...!
- Khoan đă! ố Người vợ rít lên ố Bây giờ chúng ta sẽ biết nó có phải dở hơi thật không. Chẳng phải vô cớ mà tôi đă từng do dự xem có nên lấy anh hay không ố Cô ta quay về phía đứa bé và ngọt ngào hỏi:
- Thế ai là mẹ của cháu?
- Mẹ chứ c̣n ai ... Chú bé không hiểu sao khóc nất lên.
- Như vậy là trước đấy cô không muốn lấy tôi chứ ǵ ố Tôi cười mỉa ố Được, được ...
- Thằng bé nói láo ố Vợ tôi hét lên rồi lại nh́n thằng nhỏ ố Thế mà cháu không biết xấu hổ à?
Chú bé lại khóc nất lên rồi rút trong túi ra một tấm ảnh. Trên bức ảnh đó tôi nh́n thấy hai vợ chồng tôi ố Quái gỡ thật! ố Tôi lẩm bẩm, nhưng đúng lúc ấy vợ tôi ngắt lời tôi:
- Hượm đă, hượm đă ... mà cũng có thể đó là thằng con của chúng ta đang sống ở nhà quê với bà nội.
- Chính con đây! ố Chú bé thốt lên.
- Tư, con trai bé bỏng của mẹ ố Vợ tôi thút thít khóc ố Con hăy tha lỗi cho mẹ v́ mẹ đă không nhận ra con.
- Con không phải là Tư, con là anh của nó.
- Hừ, thế mà cũng đ̣i làm mẹ ố Tôi nói ố Con đẻ mà cũng không nhận ra. Ba, con lại đây với bố nào.
Chú bé lại lắc đầu quầy quậy. Té ra đây là thằng con lớn nhất tên là Hai.
- Chà, các con chúng nó mới lớn nhanh làm sao ố Vợ tôi nói và ôm lấy chú bé.
- Thế mà anh có cảm giác như mới hôm qua chúng ta vừa đưa chúng về nhà quê. Thế con đến đây làm ǵ?
- Bố mẹ biết không, con đi học bị muộn, sợ bà mắng nên trèo lên xe buưt đến đây!
- Mày giỏi thật! ố Vợ tôi nói ố Bỏ học đi chơi lêu lỏng. Đúng là lối giáo dục "nhà quê"!