CầM TINH CON CHó

Có một người được mời đi ăn cổ.Chủ nhà vừa mới nói câu"xin mời" xong, anh ta liền uống luôn mồm gắp luôn tay, ăn không biết chừng. Người ngồi cùng mâm hỏi:

- Anh cầm tinh con ǵ nhỉ?

Anh ta trả lời:

- Tôi tuổi Tuất cầm tinh con chó.

Người ngồi cùng mâm nói:

- May quá, anh tuổi chó chứ nếu là tuổi Hổ th́ có lẻ ăn thịt cả tôi mất.

MèO ?N CHAY

Có một con mèo đeo ở cổ một chuỗi hạt ngọc .Lũ chuột nh́n thấy, vui mừng bảo nhau :

- Mèo ăn chay rồi nhé, mèo ăn chay rồi nhé .

Thế là lũ chuột d́u con dắt cháu lũ lượt đến bái tạ mèo.Đột nhiên, mèo gào lên một tiếng thật to rồi nhảy bổ ra tóm lấy mấy con chuột.Lũ chuột phát hoảng nhảy loạn xạ, may mà thóat chết.Lũ chuột bảo nhau :

- Nó ăn chay lại càng hung dữ hơn

 Sợ Vợ

Có một ông quan rất sợ vợ. Có người mách ông ta một kế như sau:

- Một hôm nào đó, ông uống nhiều rượu vào cho say,khi say rượu là không biết sợ ai cả .Nhân cơ hội đó, ông đánh cho bà ấy một trận nên thân, lần sau bà ấy mới biết sợ ông.

Vị quan nọ quả nhiên làm theo kế đó, uống rượu vào, ngà ngà say nên đánh vợ một trận khá đau. Vợ ông ta có sợ ông ta thật. Nhưng sau khi tỉnh rượu vợ ông ta hỏi :

- Hàng ngày ông hiền lành vậy, mà sao hôm nay ông độc ác thế?

Vị quan nọ nói:

- Lúc đó tôi say rượu chẳng nhớ ǵ cả.

Nghe chồng nói là say rượu đánh vợ,cợ ông ta chẳng nói chẳng rằng liền tát ông ta hai cái ù tai. Oạng quan vội nói ngay :

- Không phải tại tôi mà là người ta bảo tôi làm thế đấy.

Vợ quan liền nói:

- Ưừ, kẻ bày mưu đáng ghét thật. C̣n ông, làm quan mà tai mỏng như vậy th́ cũng đáng đánh lắm rồi.

 NóI NGƯợC

Có một cậu thanh niên chuyên môn nói ngược. Một lần, anh ta cưỡi ngựa đến một nhà một người bà con để kiếm rượu uống. Chủ nhà là một người già nói :

- Rượu th́ tao có đấy, nhưng chẳng có ǵ nhắm cả.

Chàng thanh niên nói :

- Làm thịt con ngựa của tôi mà nhắm.

Người già hỏi:

- Thịt ngựa đi, mày cưỡi ǵ?

Chàng thanh niên chỉ con gà đang đi ngoài sân:

- Cưỡi nó.

Chủ nhà nói :

- Con gà của tao đó, có thể thịt được đấy, nhưng chẳng cỏ củi để đun nấu nó.

Chàng thanh niên nói:

- Ôố dễ thôi, lấy quần áo của tôi mà đun nấu.

Chủ nhà lại hỏi:

- Thế mày mặc cái ǵ?

Chàng thanh niên chỉ hàng rào của người bà con rồi nói:

- Đấy, mặc cái ấy.

TRÔNG COI Hố Xí

Ngày trước, có một người cực kỳ tham lam vơ váo, thượng vàng hạ cám đều t́m kiếm chác được có phần mới nghe. Rất nhiều người bị mất, bị thiệt với anh ta rồi.

Một hôm, một ngườibạn của anh ta cố ư diễu cợt:

- Những việc anh làm điều ngang trái, tham lam vơ vá, rồi sẽ có ngày anh ta trông coi hố xí công cộng, xem anh có c̣n vơ váo được ǵ không.

Anh trả lời:

- Nếu chúng cử tôi ra trông coi hố xí công cộng th́ tôi sẽ có cách khác ngay. Nếu là người có tiền, lúc cần vào hố xí để "xả cặm" th́ tôi giả bộ cấm giữ ngăn chận. Tất nhiên người đó phải hối lộ tôi để được giải quyết ngay, chứ để trong bụng lâu khó chịu lắm. Người có tiền mà mà chưa muốn vào hố xí, th́ tôi này ép dồn dục làm cho họ chặt lưỡi chi ra ít tiền cho tôi là xong.

- Nói xong anh ta cười ha hả, hở ra cái mồm rộng hoác đầy những cái răng bịt vàng.

 BảY BA - TáM BốN

Một người chủ nhà có tính keo kiệt mời khách uống rượu. Lúc gần bưng mâm lên, anh ta dặn người bồi bếp.

- Trong bữa rượu hôm nay, tao lấy hiệu lệnh bằng cách gơ xuống mặt bàn. Hể nghe tao gơ mặt bàn th́ mới tiếp rượu, không được tự ư lăng phí rượu đấy nhé.

Lời nói đó chẳng may để cho người khách nghe dược. Trong bữa rượu, khách cố ư hỏi :

- Bà cụ thân sinh ra anh năm nay thọ bao nhiêu?

Chủ nhà giàu có nhưng keo kiệt, trả lời:

- 73 .

Khách vui, vô t́nh gơ xuống mặt bàn mà trầm trồ :

- Chà, quư hoá, quư hoá.

Bồi bếp nghe gơ bàn vội chạy ra tiếp rượu. Chai rượu tiếp ra mới được một lát, khách lại hỏi :

- Ông cụ thân sinh ra anh năm nay thọ bao nhiêu?

Chủ nhà nói:

-84

Khách cười tươi, gơ xuống mặt bàn:

- Ai chà, hiếm có, hiếm có!

Bồi bếp nghe gơ bàn, lại xách chai rượu khác ra tiếp. Cứ như thế mấy lần, chủ nhà bực lắm, mặt đỏ bừng rồi tái xám. Đến lúc không chịu được nữa, chủ nhà đứng phắt dậy:

- 73 hay 84 mặc mẹ nó, anh không cần quan tâm đến. Làm ǵ mà anh uống nhiều vậy.

Cá TRONG GIếNG

Một người chủ nhà mời khách. Món cá bao giờ cũng bị cắt khúc giữa, c̣n cái đầu và cái đuôi ghép vào và đặt lên đĩa. Một người khách thấy lạ kỳ, cố ư hỏi:

- Cá ở đâu thế bác nhỉ?

Chủ nhà nói:

- Cá nuôi trong ao đấy mà.

Khách lắc đầu, cười mĩm :

- Không phải. H́nh như cá nuôi trong giếng cho nên ḿnh nó mới ngắn thế này.

TíNH TUổI

Một cặp vơ chồng nọ mới sinh được đứa con gái. Tập quán địa phương là dạm vợ gả chồng từ lúc c̣n bé, nên bà mối đến nhà dạm hỏi. Bà mối nói:

- Được đấy, đứa con trai kia năm nay mới 2 tuổi.

Bố con bé tức giận, chỉ tay vào mặt bà mối mà mắng:

- Cái đồ mối dỏm kia, mụ tính xem, con gái tôi năm nay mới 1 tuổi, thằng bé kià tuổi. Giả sử con gái tôi 10 tuổi th́ thằng ấy 20 tuổi, chênh lệch như vậy th́ gả thế nào được.

Mẹ con bé ngồi bên cạnh, quay sang nói với chồng:

- Sai rồi, anh tính sai bét rồi. Anh nhẩm lại xem: Con gái chúng ta năm nay 1 tuổi, thằng bé ấy 2 tuổi. Sang năm, con gái chúng ta 2 tuổi, vừa bằng thằng bé kia, sao lại không gả được.

LANG Y DạY CON

Có một ông lang băm bốc thuốc chữa bệnh, thuốc bốc lung tung, cho nên dẫn đến chết người. Người nhà nạn nhân đến trói ông lang băm nọ, khiêng về nhà ḿnh để trị tội.

Nửờa đường, nhân khi trời tối, ông lang băm đă cởi được trói, rồi nhảy xuống sông bơi được sang bên kia, thế là thoát.

Về đến nhà, ông lang băm thấy con ḿnh đang chúi đầu vào đọc sách. Oạng lang băm bảo con:

- Con ơi, sách thuốc học sau cũng được. Bây giờ con phải học bơi cho giỏi cái đă.

BốC PHéT

Trong kinh thành đang có cuộc tuyển chọn tướng quan, người kéo đến tụ tập xem rất đông. Đang lúc mọi người xem những người trúng tuyển, th́ một người quê ở tỉnh Sơn Đông nói to:

- Các ông trúng tuyển đó đều b́nh thường, không có ai cao lớn tướng mạo hơn người. Làng tôi có một người vĩ đại, chân đạp đất, đầu đội nóc nhà.

- Một người quê ở tỉnh Sơn Tây nghe nói thế, vội nói ngay:

- Thế ăn thua ǵ, làng tôi có người chỉ ngồi dưới đất mà đầu chạm nóc nhà cơ.

Liền sau đó, một người quê ở tỉnh Thiểm Tây lên tiếng:

- Người mà hai ông nói đều không nhằm nhè ǵ. Làng tôi có một người, chỉ cần há miệng th́ môi trên chạm nóc nhà c̣n môi dưới áp sát đất.

- Một người đứng bên cạnh người Thiểm Tây, ṭ ṃ hỏi ngay:

- Xin hỏi ông, thế thânh́nh người đó ở đâu?

Người Thiểm Tây trả lời:

Chẳng qua nghe họ bốc phét th́ tôi bốc phét hơn cho vui thôi mà.

MƯA Sợ PHạT THUế

Giai đoạn lịch sử trước thời nhà Tống, có thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc.Khi đó có một nước tên là Nam Đường.Thuế khóa ở nước Nam Đường này rất nặng nề, người buôn bán v́ thuế quá cao nên chán nản lo lắng

- Kim Lăng (nay là khu vực Nam Kinh) là kinh thành nước Nam Đường, hạn hán kéo dài, đời sống nhân dân vô cùng cực khổ.

Vua nước Nam Đường là Lư Thăng. Một lần vua mở tiệc trong vườn Bắc Uyển gọi là uư lạo các đại thần. Giữa bữa tiệc, vua Lư Thăng hỏi các đại thần:

- Sao lâu rồi không thấy kinh thành có mưa nhỉ. Một vị đại thần có tên là Thân Triều Cao, đáp:

- T hưa quốc vương, mưa không dám rơi xuống kinh thành chúng ta v́ nó sợ bị phạt thuế .

Vua nghe xong bật cười, rồi sau đó ra chiêu đăi băi bỏ những thứ thuế vô lư.

 TRAO ĐổI PHéP THUậT

Ngày trước, ở khu vực Nam Kinh có một người chuyên bán thuốc rong,trên chiếc xe thuốc của ông ta có một pho tượng. Khi bán thuốc, bao giờ ông ta cũng hỏi kỹ thuật ǵ, t́nh trạng ra sao, sau đó mới bắt thuốc.

- Khi gói thuốc viên bán, bao giờ ông ta cũng bỏ các viên thuốc vào bàn tay tượng quan âm.Ông ta nói:Nếu thuốc từ bàn tay quan âm không rơi xuống là quan âm hiển linh, thuốc uống rất tốt, có công hiệu .Cứ thế, mỗi ngày ông ta thu hàng ngh́n hàng vạn tiền .

Có một anh thanh niên, đứng cả buổi xem ông ta bán thuốc mà không hiểu v́ sao cả. Anh ta nghĩ :bàn tay của tượng quan âmđể nghiêng mà sao viên thuốc lại không rơi. Anh ta muốn học phép này để kiếm tiền .

Một hôm anh thanh niên kia chờ cho mọi người mua thuốc đă văn, mời ông bán thuốc vào quán uống rượu. Aằn uống xong anh ta chẳng trả tiền ǵ cả, cùng ông bán thuốc ra về.Lần thứ hai, lần thứ ba cũng vậy, anh ta và ông bán thuốc ăn uống xong cứ thế ra về mà chủ quán cũng chẳng hỏi tiền mà cũng không ai chặng hai người. Người bán thuốc lấy làm lạ, muốn hỏi xem anh ta có phép thuật ǵ .Anh thanh niên nói:

- Một tí phép thuật làm vui ḷng ông mà thôi,nếu ông đồng ư th́ chúng ta trao đổi phép thuật cho nhau càng tốt chứ sao.

- Ông bán thuốc đồng ư và nói với anh thanh niên:

-Pháp thuật của tôi chẳng có ǵ cao siêu mà chỉ là để ḥn nam châm kín trong tượng quan âm, c̣n viên thuốc th́ có trộn bột sắc nên viên thuốc bám ở ḷng bàn tay tượng quan âm mà không rơi xuống

Nghe xong ,anh thanh niên cười, nói:

-Phép thuật của tôi lại càng đơn giản hơn, chảng qua tôi bố trí trước đưa tiền cơm rượu cho chủ quán rồi và thống nhất với nhau ăn uống xong chúng tôi ra về, không ai chặng hỏi ǵ cả, vậy thôi!

T?N ĐầU BếP NGU DốT

Thời gian Vơ Tắc Thiên làm hoàng đe, ngài nghiêm cấm việc sát sinh.Một lần,một vị sư đức đến vùng huyện Thiểm đi công cán.Lúc ăn cơm, người đầu bếp bưng lên một đĩa thịt.Sư đức kinh ngạc hỏi :

-Thịt ở đâu thế này

Đầu bếp trả lời

-Con dê bị con sói cắn chết

Vừa ăn cơm với thịt dê, sư đức vừa khen:

-Con sói này quả là dược việc

Bữa khác, đầu bếp lại bưng lên cho sư đức một đĩa cá.Sư đức hỏi:

-Cá ở đâu vậy ?

Đầu bếp trả lời :

Con sói cắn chết đấy ạ

Sư đức đập đũa xuống bàn, mắng tên đầu bếp ngu dốt ,sao mày không nói do con rái cá cắn chết

KHổNG XúC ĐốI ĐáP

Lúc Khổng Xúc 10 tuổi, theo bố đi chơi ở Lạc Dương. Khi đó, tiếng tăm của Lư Tịch rất lớn, làm đến chức quan tư mă hiệu úy. V́ thế, người t́n đến ông ta, thường là những người tài trí có phẩm hàm cao qúy hoặc là người nhà th́ lính gác mới vào bẩm báo cho gặp.

Hôm ấy Khổng Xúc đến gơ cửa nhà Lư Tịch và nói với lính gác :

- Tôi là người nhà lên thăm, nhớ anh báo hộ.

Lính gác cho Khổng Xúc vào. Vừa ngồi xuống lư tịch hỏi ngay :

- Ta có họ hàng ǵ với cậu ?

Khổng Xúc đáp :

- Ngày xưa tổ tiên tôi và tổ tiên ông quanhệ thầy tṛ, cho nên tôi với ông măi măi vẫn là người thân thích.

Lư Tịch hỏi ngay :

- Câu có ăn tí ǵ không ?

Khổng Xúc nói :

- Vâng ăn một tí cũng được .

Lư tịch nói :

- Ta dạy cho câu biết lễ tiết làm khách nhé : khi chủ nhà hỏi có ăn ǵ không ? Th́ phải từ chối đừng có tham ăn.

Khổng Xúc nói :

- Tôi dạy cho biết lễ tiết làm chủ : khi khách đến nhà th́ phải lập tức chuẩn bị đồ ăn bưng ra, đừng có hỏi khách ăn hay không.

Nghe xong Lư Tịch thở dài :

Nhưng tiếc rằng ta sắp chết rồi, chẳng c̣n nh́n ty cậu mở mày thành đạt được.

Khổng Xúc nói :

- Ôạng c̣n sống lâu đấy.

Lư tịch hỏi :

- V́ sao ?

Khổng xúc nói :

- Người xưa đă nói : lới nói của người sắp chết rất có thiện chí. Lời nói của ông vừa rồi không có thiện chí.

Vừa lúc đó, có ông quan Trần Vỹ bước vào, nghe Khổng Xúc nói câu đó, ông ta nói ngay :

Người mà lúc nhỏ thông minh lớn lên chẳng ra ǵ đâu.

Khổng Xúc cười mỉm :

- Ôạng là người lúc nhỏ rất thông minh.