7 ĐIểM ĐọC 3 ĐIểM THƠ

Thời nhà Tống có ông Quách Công Bồ. Một lần ông ta đi qua Hàng Châu, chủ động đem bài thơ của ḿnh làm ra đọc cho Tô Đông Pha nghe, giọng đọc của Quách Công thật ngọt ngào và cũng rất vang động. Đọc xong, Quách Công Bồ hỏi Tô Đông Pha:

- Ngài xem thơ của tôi được mấy điểm ?

Tổ Đông Pha nói :

Quách Công Bồ rất phấn khởi, hỏi:

- Sao mà được nhiều điểm vậy?

- Tô Đông Pha nói:

- 7 điểm về giọng đọc, 3 điểm về ư thơ, cộng lại chẳng phải là 10 là ǵ?

 Vợ BIếT CảI HốI

Có một gia đ́nh nọ ở kinh đô, người vợ thật quá quắt, coi khinh chồng, mắng chửi thậm tệ suốt ngày, nhiều lúc đánh chồng như đánh đ̣n hằn đ̣n thù. Chị ta c̣n dùng một sợi dây buộc vào chân chồng, hễ dây bị giật một cái là chồng phải chạy đến trước mặt vợ xem có điều ǵ. Anh chồng không chịu nổi cảnh coi khinh và ngược đăi ấy, nên t́m đến bà cô nhờ cậy xem có cách nào làm thay đổi t́nh h́nh.

Một hôm, nhân lúc người vợ ngủ, người chồng cởi dây ra và buộc vào cổ con dê rồi bỏ đi. Người vợ ngủ dậy, giât dây th́ thấy một con dê chậy vào, chị ta sợ hăi bỏ chạy đi hỏi bà cô.

Bà cô là người lâu nay có tiếng là biết cúng thần. Bà cô ôm đầu con dê vừa lầm rầm cúng vừa nói đại ư: Vợ cháu đă biết hối hận v́ đối sử không phải với cháu. Vợ cháu sẽ bỏ các thói xấu đó để vợ chồng cháu được đoàn tụ vui vẻ .

Bà cô cho vợ chồng xa nhau bảy ngày, sau đó bắt người nhà tránh kín hết. Nhân ơ hội đó, anh chồng "tái hiện" trở về. Vợ chồng gặp lại nhau rất vi, vợ hỏi:

- Mấy ngày qua ḿnh biến thành con dê có khổ lắm không?

- Tôi chỉ nhớ là ăn toàn cỏ khô, bây giờ bụng c̣n đau đây này.

- Người vợ nghe nói vậy, xót xa thương chồng, từ đó bỏ hẳn tính ngược đăi chồng.

 ĐUổI KHéO KHáCH Về

Có một người đến nhà bạn chơi nhưng cứ ở ĺ mà không có ư định về.Chủ nhà ghét anh ta lắm.Một hôm chủ nhà cùng với khách đứng hóng mát trước cửa nhà bỗng thấy một con chim đậu trên cây trước nhà.Con chim to như con gà. Chủ nhà nói:

- Anh đứng đây chờ, tôi vào nhà lấy cái búa ra chặt đỗ cây kia,bắt con chim làm bữa nhắm ngon lành.

Khách nói:

- Chỉ sợ cây đỗ th́ chim bay mất rồi.

Chủ nhà nói:

- Anh không biết đấy chứ, nó là con chim ngu xuẩn, nên cây đỗ rồi mà cũng không biết bay đi.

 DIệT CHUộT ĐốT NHà

Tại vùng Việt Tây có một anh chàng sống độc thân .Anh ta dùng cỏ dựng lợp một cái nhà nhỏ để ở.sống bằng sức lao động của ḿnh . Ngày tháng trôi qua, lương thực trong nhà đă có bát ăn bát để. Thế nhưng điều làm anh ta khổ sở nhất là lũ chuột. Kể cả giữa ban ngày, chuột nô đùa đuổi cắn nhau tự nhiên như chỗ không người. Ban đêm th́ chúng càng quấy phá nhiều hơn.Anh ta căm ghét lũ chuột ghê gớm .một buổi sáng nọ, anh ta đi uống rượu về, vừa đặt ḿnh nằm xuống, lũ chuột đă kéo ra quấy nhiễu làm cho anh ta mệt lắm mà không thể chợp mắt được. Anh ta nỗi khùng , cầm mồi lửa chạy quanh nhà đuổi giết lũ chuột. Lần đó lũ chuột bị giết chết nhưng cái lợp cỏ của anh ta cũng ra tro. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta thấy bốn bề trống hoắc, mới biết rằng ḿnh chẳng c̣n nhà để mà chui ra chui vào nữa .

 BA NGƯờI BạN

Có ba người bạn với nhau .Một người tên là Tây Quách Tử Liêu, một người tên là Công Tôn Thiểm Tuỳ, một người tên là Thiệp Hư. Họ ăn mặc b́nh thường,nhưng ban đêm rủ nhau làm nghề đào tường khoét gạch trộm đêm.Bà con hàng xóm ghét bọn này lắm. Mọi người bàn nhau đào một cái hố sâu, trên lối đi mà bọn này đêm đêm ăn trộm,rồi iả xuống đó. Một đêm, ba đứa rủ nhau đi trộm đêm.Tây Quách Tử Liêu đi trước, đêm quá tối, bọn chúng lần theo lối củ mà đi.Tây Quách Tử Liêu rơi xuống hố cứt. Hắn lặng lẽ chịu đựng mùi thối, không kêu lời nào. Đến lượt Công Tôn Thiểm Tuỳ cũng rơi tọt xuống hố đó. Dưới chânhắn là một đốÔng nhăo nhoét thối hoắc. Hắn đang định báo cho Thiệp Hư biết để tránh th́ Tây Quách Tử Liêu đă bịt mồm nó, nói thầm :

- Im mồm!

Lát sau,Thiệp Hư ṃ đến cũng bị rơi xuống hố đó. Lúc đó Tây Quách Tử Liêu mới nói với Công Tôn Thiểm Tuỳ :

- Chẳng qua cũng để cho Thiệp Hư khỏi cười vào mũi chúng ta thôi

ĐáNH Cá TRONG AO

Một người nước Thục,chuyên môn dựa vào nghề nuôi cá trong ao mà kiếm được nhiều tiền.Một người dân nước Ngô đi qua nước Thục,nh́n thấy cái ao có nhiều cá nói với chủ ao :

- Tôi thiện nghệ đánh cá.

Chủ ao người nước Thục nghe nói thế th́ vui lắm, mời người nước Ngô ở lại rồi cho người đi sắm thuyền, lưới.

Cầm lưới trong tay người nuước Ngô nói với chủ ao người nước Thục:

- Tôi sẽ đánh cá ở ao này đấy.

Chủ ao cau mày :

- Tôi tưởng ông giỏi nghề đánh cá ngoài sông để bổ sung số lượng cá trong ao tôi, chứ đánh cá trong ao th́ cần ǵ đến ông!

THíCH NịNH

Ơở Quảng Đông có một ông quan huyện rất thích người khác nịnh ḿnh hoặc xum xoe với ḿnh.Mỗi khi ông ta nêu ra một vấn đề ǵ, nếu được cấp dưới tán dương ca ngợi, ông ta cảm thấy sướng cái bụng lắm. Một ông quan dịch cũng muốn làm hợp ư quan huyện .

Ôạng quan dịch nói :

- Tất cả các vị làm quan trên đầu trên cổ nhân dân đều thích người khác nịnh bợ xum xoe với ḿnh. Duy nhất chỉ có quan huyện chúng ta là không như vậy.Oạng quan huyện của chúng ta coi khinh những kẻ nịnh hót ḿnh. Câu nói đó đến tai quan huyện. Quan huyện cho người gọi ông quan dịch đến, tay bắt mặt mừng.Quan huyện vui vẻ vỗ về lên vai ông dịch mà nói :

- Quan lại và dân chúng hàng huyện này chỉ có ḿnh ông hiểu ta , thật là quan dịch đắc lực cho ta!

Từ đó về sau,quan huyện rất thân thiết và luôn chú ư cất nhắc đề bạt ông quan dịch.

Họ Vợ QUAN HUYệN

Vùng Thượng Nam có một ông quan huyện họ Trần, vợ ông ta họ Lục (sáu)là con gái một gia đ́nh quí phái. Vợ ông quan huyện lệnh họ Ngủ (năm), kêu căng vênh váo. Một hôm huyện lệnh vào công đường, dẫn cả vợ cùng đi.Các vị quan huyện khác cũng đem vợ đi theo. Các bà xă quan huyện đều muốn ra oai với nhau.

Vợ huyện lệnh hỏi vợ huyện thừa:

- Chị họ ǵ vậy?

Vợ huyện thừa nói :

- Tội họ Lục .

Nét mặt vợ huyện lệnh không vui, quay quắt sang một bên hỏi thăm vợ một ông quan huyện khác:

- Chị họ ǵ nhỉ ?

Bà này trả lời :

Tôi họ Thất (tức là 7).

Nét mặt vợ huyện lệnh xa xầm giận dữ,ngoắng phắt tay áo xăm xăm đi về hội đường.Trước đông đủ các vị quan huyện và phu nhân, cử chỉ ấy của vợ huyện lệnh làm cho mọi người khó hiểu, chẳng ai nói được câu nào.

Huyện lệnh thấy không khí căng thẳng, chẳng biết giải quyết thế nào, cũng bỏ mặt mọi người mà đi về hội đường. Huyện lệnh hỏi vợ:

- Có chuyện ǵ vậy ḿnh ?

Vợ huyện lệnh tức tối nói như trút giận :

- Cái vùng này muốn trêu tức tôi đây! Mọi người đều biết tôi họ Ngũ, vậy mà vợ ỳhuyện thừa (chức huyện thừa là cấp dưới của huyện lệnh ố người dịch ghi chú) lại là họ Lục. Lại đến vợ quan quèn khác lại họ Thất.Chắc là hỏi vợ ông khác họ ǵ. Có khi họ Bát,họ Cửu cũng nên. Họ coi thường tôi quá lắm!

Nghe xong, huyện lệnh vỗ về vợ và nói :

Nói rồi huyện lệnh dẫn vợ ra tiền đường, cất cao giọng tuyên bố với mọi người :

YếN Tử ĐI Sứ

Thời Xuân Thu, Nước Tề có ông Yến Tử vóc dáng lùn tè. Một lần vua Tề cử Yến Tử sang nước Thục công cán. Vua thục biết tin Yến Tử sang nghĩ cách làm nhục ông ta một phen. Bên cạnh cổng thành, vua cho khoét một cái lỗ nhỏ để yến tử đi qua lỗ ấy mà vào. Yến tử nói :

- Đến nước chó làm sứ thần th́ mới chui qua lỗ chó. C̣n ta đến nước Thục làm sứ thần, dứt khoàt không chui qua lỗ chó để vào thành.

Vua đành phải để Yến Tử đi cổng lớn vào thành.

Lúc Yến Tử bái kiến vua Thục, vua Thục không mời Yến Tử ngồi, mà c̣n hỏi chọc :

- Nước Tề không có người cao lớn hay sao mà cử ông đi thế này ?

Yến Tử trả lời :

- Dân nướv tề chúng tôi rất nhiều, mọi người chỉ cần vung tay áo là có thể che kín mặt trời, gạt mồ hôi là như trời đổ mưa, sao lại bảochúng tôi không có người. Chẳng qua nước tề chúng tôi có tập quán như sau. Khi cử người đi làm sứ thần ở nước nào có quốc vương đẹp đạo đức, giỏi tài năng th́ chúng tôi cử người đẹp đạo đức giỏi tài năng. C̣n khi cử người đi làm sứ thần ở nước nào mà quốc vương kén đạo đức, ít tài năng. Tôi là người kém đạo đức ít tài năng của nước tề nên được cử sang làm sứ thần ở nước thục đấy ạ.

Khuôn mặt vua thục đỏ nhưgấc chín, đành phải mới Yến Tử ngồi.

Lư CHƯƠNG ĐổI Cá

Một lần , Lư chương sang nhà hàng xóm ăn cỗ. Chủ nhà là người keo kiệt, nên khi bưng thức ăn lên th́ con cá trên đĩa đặt trên mâm chủ nhân ngồi to hơn nhiều so với các con cá trên đĩa của các mâm khách. Lư Chương ngồi mâm bên cạnh mâm chủ nhà, nh́n thấy thế liền cố ư hỏi chủ nhà.

- Bác ạ , các cụ ngày xưa viết chữ tô , có người viết bộ ngư (cá )bên phải, có người viết bộ ngư bên trái là thế nào nhỉ ?

Chủ nhà nói :

- Các cụ ngày xưa viết chữ không nghiên luật lắm đâu, viếtthế nào cho tiện là được. lư chương bèn thuận tay bê đĩa cá to trên mâm chủ nhà đặt sang bàn bên ohải, cố ư cho mọi người nh́n thấy và nói :

- Vâng tôi làm theo lệnh chủ nhà, đặt đĩa ngư (cá ) sang bên phải cho tiện !

khách dự tiệc hôm ấy cười vang vui vẻ, có người cười sặc cả cơm ra bàn.

 Có GIà KHÔNG

Có TRẻ KHÔNG

Có XấU KHÔNG

Có VUI KHÔNG

Huyện Ngô tỉnh Giang Tô có người tên là Trương Aẩu Vu, rất tài hoa, rất phóng khoáng, và cũng rất trí tuệ. Nhà anh ta luôn luôn đông khách. Một hôm, Trương Aău Vu nghĩ ra mộtcâu đố,viết ra giấy , dán ở cổng nhà : "có trẻ không, có xấu không, có vui không". Nhiều người xem và suy nghĩ mà không ai giải được. Một hôm, có một vị khách tên là Vương Bách Cốc đến giải câu đố như sau :

- Thái công 80 tuổi gặp Văn Vương , có già không. Cám La 12 tuổi làm thừa tướng có trẻ không. Đóng cửa ăn một ḿnh có xấu không. mở cửa bạn bè cùng ăn có vui không. Trương Aău vu cướ khà khà, mời Vương Bách Cốc vào nhà.

VĩNH LNH CăI Mẹ

Mẹ đẻ Cù Vĩnh Linh là một tín đồ phật giáo. Hàng ngày , từ sáng đến tối, miệng bà ta luôn lẩm nhẩm :

- Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật .

Cù Vĩnh Linh cố ư gọi :

- Mẹ !

Mẹ Vĩnh Linh im được một tí, rồi lại nam mô a di đà Phật.Vĩnh L inh lại gọi:

- Me !

Mẹ Vĩnh Linh im được một tí,Vĩnh Linh lại gọi:"Mẹ".Cứ nhiều lần như thế, mẹ Vĩnh Linh phát cáu, nói :

- Đồ mất dạy mày cứ gọi tao măi như vậylà thế nào

Cù Vĩnh Linh cười kh́:

- Con mới gọi mẹ có vài lần mà mẹ đă không vui, thế c̣n hằng ngày, mẹ cứ nam mô a di đà Phật đến hàng ngh́n hàng vạn như vậy, th́ ông ấy bực tức biết chừng nào.

ĐáNH Đố

Chu Cổ Dân là người có học vấn rộng, rất thích pha tṛ cười. Một hôm ông ta sang chơi nhà hàng xóm có họ là Thang.Ông họ Thang nói:

- Mọi người đều nói ông là người lắm mẹo lắm. Hiện tại, tôi đang ngồi trong nhà, tôi đố ông có mẹo ǵ làm cho tôi ra ngoài nhà được đấy.

Chu Cổ Dân giả bộ lắc đầu, nói:

- Ngoài trời gió to, khí lạnh, tất nhiên là ông không ra rồi. Giả sử ông ở ngoài nhà th́ tôi sẽ có cách làm cho ông vào nhà ngay.

Ông họ Thang nghĩ : hai chân là của ḿnh, ḿnh cứ đứng ngoài đấy không vào xem ông ta có cách ǵ không. Thế là ông Thang đi ra ngoài nhà nói Với Chu Cổ Dân :

- Được rồi, bây giờ tôi đứng ngoài nhà, ông có mẹo ǵ làm cho tôi ra ngoài dược không nào.

Chu Cổ Dân vỗ tay cười to :

- Chẳng phải tôi đă làm cho ông ra ngoài nhà rồi đấy thôi.

?N BáNH BộT

Có một người nhà nghèo,thường chỉ ăn hai cái bánh bột bỏ vào luộc rồi đi làm. Anh ta không biết uống rượu nên ăn hai cái bánh bột cũng chịu được.

Một lần anh ta ăn hai cái bánh bột rồi đi làm.Trên đường đi gặp người bạn.Người bạn thấy anh ta đi hơi lảo đảo hỏi ngay:

-Mới sáng ra mà anh đă uống rượu rồi à?

Anh ta nói:

- Đâu có tôi chỉ ăn hai cái bánh bột luộc.

Về nhà, anh ta đem chuyện đó kể cho vợ nghe.Vợ anh ta trách chồng:

- Sao anh ngốc vậy, nếu có ai hỏi th́ anh nói là uống rượu cho nó oách chứ.

Anh ta gật gật đầu tỏ vẻ đồng ư.

Mấy hôm sau anh ta cũng ăn hai cái bột luộc rồi đi làm. Anh ta lại gặp người bạn hôm trước.Người bạn hỏi anh ta uống rượu phải không,anh ta nhớ lời vợ dặn, trả lời bạn:

-Ưừ, uống rượu

Người bạn hỏi:

- Anh uống rượu hâm nóng hay uống rượu lạnh?

Anh ta trả lời:

- Tôi luộc lên rồi ăn.

Về nhà, anh ta đem chuyện đó kể cho vợ nghe.Vợ anh ta mắng luôn:

- Ngốc ơi là ngốc, rượu sao luộc rồi ăn,mà phải trả lời hâm nóng rồi uống.

Anh ta như hiểu ra, gật gật đầu :

- Rồi, tôi hiểu ra rồi.

Lần khác, anh ta ăn bánh bột luộc rồi đi làm.Mới nh́n thấy người bạn, anh ta đă nói ngay :

- Hôm nay tôi hâm nóng rượu lên rồi uống.

Người bạn hỏi:

-Uống bao nhiêu?

Anh ta giơ hai ngón tay lên mà nói :

- Hai cái.