CHớ DùNG TAY

Có một người tiều phu, gánh một gánh củi ra chợ bán. V́ không cẩn thận, gánh củi va chạm vào người ông thầy thuốc. Oạng thầy thuốc nổi giận lôi đ́nh, giơ gậy lên đánh tiều phu. Người tiều phu đặt gánh củi xuống, quỳ lại ông thầy thuốc:

- Trăm lạy ông, ngh́n lạy ông. Oạng dùng chân đá đạp tôi chứ xin ông đừng dùng tay.

Có người hỏi v́ sao, người tiều phu nói:

- Dùng chân đá, chưa chắc tôi đă chết. C̣n nếu dùng tay ông ta th́ mạng sống của tôi coi như đă đứt rồi!

KHóC NHầM ?N Đ̣N

Có một người, suốt ngày lang thang t́m cách lừa dối người khác để kiếm ăn. Một hôm, anh ta lang thang đi qua một nhà đang có đám tang, anh ta mừng thầm; có chỗ kiếm ăn rồi!

Anh ta vào nhà đang có đám tang, chẳng chào hỏi ai, chẳng nói chẳng rằng, quỳ bên quan tài rồi khóc. Mọi người không anh ta là ai, quan hệ thế nào với người chết. Anh ta vừa khóc vừa nói:

- Mọi người không biết chứ, tôi và ông đây là bạn thân lắm đấy. MƠới có mấy tháng không gặp lại, vậy mà ông đă ra đi măi măi rồi, thật là bất hạnh. May sao, t́nh cờ tôi có chút việc đi qua đây mới biết tin này, chẳng kịp mua vàng, hương lễ phẩm đến cúng lễ. Ḷng thành thương ông, tôi khóc bày tỏ t́nh bằng hữu với nhau.

Người nhà nghe anh ta nói, cảm động lắm, giữ anh ta lại ăn cơm uống rượu no say.

Trên đường về nhà, anh ta gặp người bạn nghèo. Người bạn nghèo thấy anh ta no say như vậy, hỏi:

- Người anh em ơi, hôm nay ăn uống ở đâu mà no say vậy?

Anh ta kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện vừa qua cho anh bạn nghèo nghe. Anh bạn nghèo nảy ra ư cũng làm theo như vậy. Hôm sau, anh bạn ngn một nhà có đám ma, làm như anh bạn hôm qua kể, khóc than thảm thiết. Người nhà tang chủ hỏi anh ta về quan hệ với người chết. Anh bạn nghèo vừa khóc vừa kể:

- Người nằm đó là người thân thiết nhất của đời tôi. Hai chúng tôi đă từng ăn cùng mâm, ngủ cùng nhà, như h́nh với bóng . .

Anh bạn nhà nghèo chưa nói hết lời th́ bị người nhà tang chủ đánh cho một trận nên thân. Bởi v́, người chết đang nằm đó là con dâu của gia đ́nh này.

Có TRờI, CHẳNG Có MặT TRờI

Mùa hè, trời nóng như đổ lửa, oi bức vô cùng. Mấy vị quan ngồi chuyện gẫu về nhân t́nh thế sự. Ngẩu nhiên, các vị nói đé6n khí trời nóng nực, muốn t́m nơi mát mẻ để tránh nóng.

Một ông quan nói:

- Nghe nói lầu thủy các ở hoa viên nọ mát lắm.

Vị quan khác nói ngay:

- Chính tẩm của ngôi chùa kia rất dễ chịu .

Mấy người dân đứng xung quanh nói chen vào:

- Thưa các quan, nếu muốn t́m chỗ mát mẻ dễ chịu nhất th́ chỉ có ở công đường thôi.

Các vị quan hỏi lại:

- Sao bà con biết?

Mấy người dân nói:

- Ơở đó mát nhất v́ chỉ có trời, không có mặt trời.!

LINH CÔNG THíCH PHụ Nữ MặC Đồ NAM

Ngài Linh Công là bậc quốc vương của nước Tề, rất thích phụ nữ trong cung triều mặc quần áo kiểu nam giới. Chyên này nhanh chóng lan đi khắp nơi, phụ nữ cả nước dù già hay trẻ đều mặc quần áo nam giới. Linh công cho sứ giả đi khắp nơi truyền lệnh cậm: nếu nữ mặc đồ nam sẽ bị rạch tà, cắt ống.

Kết quả của lệnh cấm đó là ở đâu cũng thấy phụ nữ mặc đồ nam bị rách tà, cắt ống. C̣n trào lưu nữ mặc đồ nam vẫn không ngăn chận được.

Mọạt lần, Yến tử đến bái kiến Tề Linh Công, Linh công hỏi:

- Tôi đă cho người đi khắp nơi ra lệnhcấm phụ nữ mặc đồ nam giới. Ai mặc, như vậy sẽ bị rạch tà cắt ống cho rách bươm ra. Vậy mà tại sao phong trào nữ mặc đồ nam vẫn không thể ngăn chận được?

Yến tử trả lời:

- Thưa bậc quân vương kính mến, trong cung triều ngài ra sức cổ vũ khuyến khích, ngoài cung triều th́ ngài cấm đoán trừng phạt. Thật chẳng khác treo đầu dê bán thịt chó. Tại sao ngài không cấm trong cung triều đi. Trong cung triều đă cấm được th́ ngoài xă hội ai dám vi phạm?

Tề Linh Công nói:

- Ưừ phải đấy.

- Sau đó, lệnh cấm trong cung triều nữ mặc đồ nam được ban bố chưa đầy một tháng, trong cả nước chẳng thấy ai là nữ dám mặc đồ nam nữa.

Tự LàM Bẽ MặT

Yến Tử là một viên tướng nước Tề, chuẩn bị đi sứ sang nước Thục. Sau khi Thục vương biến tin này liền gọi mấy vị cận thần đến bàn bạc:

- Yến Anh là người rất giỏi ngôn từ của nước Tề, sắp tới sang nước ta đi sứ. Ta muốn làm nhục ông ta một bận, các khanh xem có kế ǵ không.

- Cận thần tả hữu nói:

Đợi ông ta sang đây, chúng tôi sẽ trói một người dẫn đi qua trước mặt bệ hạ. Bệ hạ hỏi:

- Kẻ đó làm việc ǵ vậy?

Chúng tôi nói:

- Nó là người nước Tề.

Bệ hạ lại hỏi:

- Nó phạm tội ǵ?

Chúng tôi trả lời:

- Nó phạm tội trộm cắp.

Hôm Yến tử đến nước Thục, Thục vương mở tiệc rượu chiêu đăi. Đang lúc mọi người ăn uống đông vui, hai lính dịch dẫn một người bị trói đi quan, Thục vương cố ư nh́n kỹ và hỏi:

- Các người trói đứa nào đấy, nó phạm tội ǵ?

Lính dịch trả lời:

Nó là người nước Tề, phạm tội trộm cắp ạ.

Thục Vương cười khà khà nh́n sang Yến Tử, nói:

- Người nước Tề thiện nghệ trộm cắp nhỉ!

Yến Tử đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc, trịnh trọng nói với mọi người:

- Tôi đă từng nghe một chuyện như sau: Cây bưởi sống ở bờ nam sông Hoài là cây bưởi, nhưng sống ở bờ bắc sông Hoài th́ thành cây ḅng. Tuy chỉ là một cây, nhưng sống ở đất khác th́ cho quả có chất lượng khác nhau. Quả bưởi th́ ngọt, quả ḅng th́ chua. V́ sao? chính là do thuỷ thổ khác nhau. Cũng như con người vậy, người nước Tề th́ chẳng ao giờ biết trộm cắp, nhưng khi sang sống ở nước Thục th́ lại sinh ra trộm cắp hay sao.

Thục Vương nghe xong, cười gượng mà rằng:

- Đây quả là con người đức tài kiêm bị, chớ có trêu chọc ông ta. Ta quả là tự làm bẽ mặt ḿnh!

CHúC CHẤU MấT CHIM

Tề Cảnh Công rất thích đánh bẫy chim,cử một người thay ông ta đánh bẫy chim. Một lần, Chúc Châu không cẩn thận để xổng mất cả số chim đă bẫy được .Tề Cảnh Công bực lắm,ra lệnh sai người giết Chúc Châu.Yến Tử nghe tin này liền đến nói với Tề Cảnh Công :

- Chúc Châu có ba tội trạng, ngài cho phép tôi kể ba tội đó ra rồi giết ông ta cũng được

Tề Cảnh Công nói:

- Được ngươi nói đi

Yến Tử gọi Chúc Châu đến trước mặt Tề Cảnh Công và kể tội như sau:Chúc Châu kia,mày được giao nhiệm vụ bẫy chim thay cho quân vương.Vậy mà mày đă để cho chim bay đi mất hết. Đó là tội thứ nhất của mày.Hôm nay cũng v́ tội mày đánh xổng chim mà làm cho quân vương giết người, đó là tội thứ hai của mày.Các nước chư hầu biết tin này sẽ đánh giá quân vương coi chim hơn mạng sống con người Ô.Đó là tội thứ ba của mày .

Sau khi kể xong ba tội trạng của Chúc Châu,Yến Tử mời Tề Cảnh Công giết Chúc Châu.Tề Cảnh Công nói ;

- Thôi không giết nữa. Ta đă hiểu ư tứ trong lời nói của ông rồi,ta làm theo ư của ông vậy.

GIúP CẤY MAU LớN

Nước Tống có một người làm mấy mẫu ruộng,thấy các cây non trong ruộng mọc xanh tươi, ḷng vui mừng lắm. Ngày nào ông ta cũng ra thăm ruộng và do đó mà cảm thấy cây lớn lên chậm quá.

Một hôm anh ta ra ruộng và cứ từng cây một,nhổ lên cho cao hơn một ít.Anh ta làm chăm chỉ từ sáng sớm đến chiều tối mịt mới chịu lôi tấm thân mệt mỏi về nhà về nhà, anh ta nói:

- Hôm nay tôi mệt quá,đă làm cho từng cây một lớn lên thêm một ít rồi !

Sáng hôm sau,con anh ta ra thăm ruộng, th́ than ôi, cả ruộng cây đều chết héo

ĐÔNG THI NH?N MặT

Thời Xuân Thu,nước Việt có một người đàn bà xinh đẹp có tên là Tây Thi.Sắc đẹp của Tây Thi có thể nói là nổi tiếng khắp thiên hạ.

Một lần, Tây Thi bị đau tim nên đi trên đường mà vẫn phải nhăn nhó khó chịu .

Lần ấy, một cô gái tên là Đông Thi nh́n thấyTây Thi càng khó chịu càng xinh đẹp hơn.Thế là Đông Thi cũng bắt chước Tây Thi,nhăn nhó ôm ngựa và đi dọc đường.Mọi người nh́n thấy Tây Thi nhăn nhó,ngày thường đă xấu xí,giờ lại càng xấu xí hơn. Có người nh́n thấy Tây Thi đi qua liền đóng cửa lại, có người nhác nh́n thấy Đông Thi nhăn nhó vội lôi tuột vợ con chạy dạt vào ngỏ hẻm tránh xa .

 Lỗ HầU NUÔI CHIM

Ngày trước có một con chim biển chẳng may lạc lối, rơi xuống ngoại thành đô nước Lỗ.Hầu Vương nước Lỗ liền đưa con chim đó về chùa để nuôi. Hằng ngày, Hầu Vương mang rượu ngon cho chim uống, cho ca nhi vũ nữ ca hát đàn sáo những bài hay nhất và trang trọng nhất cho chim nghe.Thức ăn cho chim th́ toàn là thịt tam sinh:

Thế nhưng hai mắt chim nhắm nghiền, nét mặt buồn ủ rủ, chẳng chịu ăn thịt uống rượu.Đến ngày thứ ba th́ chim nghẻo. Lỗ Hầu đă dùng cách nuôi ḿnh để nuôi chim, chứ không dùng cách nuôi chim để nuôi chim.

KHÔNG ?N CƠM CủA BọN CƯớP

Ơở phương đông có một người tên gọi là AÔi Kinh Mục. Một lần,ông ta đi chơi xa,đi độ nữa đường th́ ông ta đói lả, v́ không có ǵ ăn.Vùng Hồ Phụ có một tên cướp khét tiếng,tên gọi là Khưu. Khưu trông thấy ông AÔi Kinh Mục ngă vật ra đất đi đến vực dậy, đưa về nhà và bưng cơm cho AÔi Kinh Mục ăn. Bón cho AÔi Kinh Mục được ba miếng cơm th́ AÔi Kinh Mục tỉnh lại.Nh́n rơ mọi vật rồi,AÔi Kinh Mục mới hỏi:

- Ông làm ǵ vậy?

Khưu trả lời:

- Tôi là người Hồ Phụ,tên là Khưu.

Nghe xong ,AÔi Kinh Mục nói:

- Aà, ra mày là Khưu tướng cướp phải không,sao mày lại đem cơm cho tao ăn .Tao là người chuộng tín nghĩa, quyết không ăn cơm của bọn cướp chúng mày.

Nói rồi, AÔi Kinh Mục dùng hai tay bóp bụng,móc họng cho nôn thốc ra. Cứ thế một hồi lâu, AÔi Kinh Mục thoi thóp tàn hơi và cuối cùng ĺa đời.

DƯƠNG Bố ĐáNH CHó

Em trai dương chu là Dương Bố. Một lần anh ta đi chơi mặc bộ quần áo trắng., khi ở nhà bạn về th́ trời mưa nên Dương Bố thay bộ quần áo đen mặc về nhà. Con chó nhà dương bố không nhân ra chủ, cho nên khi Dương Bố bước vào cổng th́ con chó xông ra cắn giận dữ. Dương Bố nổi cáu, với lấy cây gậy đánh chó. Dương Chu thấy thế bảo em rằng :

- Thôi, đừng đánh chó nữa. mày cũng ó lần nhầm như vậy đấy. Chẳng hạn có lần con chó trắng của nhà đi đâu về thành màu đen, mày chẳng ngạc nhiên kinh sợ như vậy sao.

NGƯờI THẳNG THắN KHÔNG Sợ Bị TộI

Nước Thục có một người nổi tiếng là thẳng thắn. Bố anh ta bắt trộm con dê, anh ta đi báo với quan phủ. Quan phủ bắt ố anh ta kết tội và chém đầu. Lúc bố sắp bị chém, th́ anh ta tâu với quan phủ :

- Tôi xin thế mạnh chết thay cho bố tôi.

Quan phủ đồng ư lới thỉnh câù của anh ta. lúc sắp bị chém đầu anh ta tŕnh với quan phủ :

- Bố toi bắt trộm dê, tôi báo quan phủ, điều đó nói rằng tôi vô cùng kính tính quan phủ. Bố tôi bị tội, tôi thay bố tôi chịu tội điều đó nói lên tôi là người nhất mực hiếu thuận. Một người vừa trung vừa hiếu mà bị đem hành h́nh, th́ cả nước này biêt1 bao nhiêu người cũng bị hành h́nh.

- Vua nước thục biết chuyện này liền ra lệnh tha cho anh ta.

 ÔNG GIà ĐồI L?

Phía bắc nước Ngụy có một quả đồi đất nhỏ gọi là Đồi Lê .Ơở đây xuất hiện một con quỷ hay cải dạng làm con, cháu, anh, em, người đi qua đây để hành hạ người đo. Gần đấy có một ông già,một bận vào thành phố uống rượu say mềm,loạng choạng đi về nhà .Lúc đi qua Đồi Lê,con quỷ đă cải dạng thành con trai ông ta.

Đến d́u ông ta đi.Trên đường đi,con quỷ hành hạ ông già đến khổ sở.

Về nhà,ông già nói:

- Tao là bố đẻ ra mày, hằng ngày tao thương yêu quí mến mày như vậy,mà sao hôm nay tao say rượu, lúc đi trên đường, mày hành hạ tao khổ sở như vậy?

Con trai ông già quỳ lại khóc lóc :

- Con xin thề độc có trời chứng giám, không hề có chuyện con hành hạ bố đâu.Tối hôm qua con đi đ̣i nợ ở Đông Môn cơ mà,không tin th́ bố đi hỏi xem có đúng không .

Ông già tin con,nói:

- Thôi đúng rồi,đúng là con quỷ hiện h́nh hành hạ tao rồi.Tao đă nghe nói chuyện này rồi.Ngày mai tao cố ư đi uống rượu say,thế nào cũng gặp con quỷ này,tao sẽ giết nó.

Hôm sau ông già vào thành phố uống rượu say, con trai ông già sợ bố say quá không về được nên đi đón bố.Ông già nh́n thấy con, cho rằng con quỷ hiện h́nh đă đến, chẳng nói chẳng rằng,rút kiếm đâm chết nó

 B ịT TAI TRộM CHUÔNG

Sau khi Phạm Thị cuả nước Lỗ bỏ trốn, một người t́m thấy một quả chuông lớn tại nhà Phạm Thị.Người này tính kế cơng chuông về nhà ḿnh, nhưng chuông vừa to vừa nặng, không thể nào mang đi được.Người này dùng búa đập vỡ chuông ra. Búa đập vào,chuông vang tiếng"boongàboongàboong". Người này sợ chuông kêu,người khác nghe thấy sẽ đến tranh cướp mất, cho nên vội vàng hai tay bịt kín hai lỗ tai ḿnh lại.

GIữ VốN RI?NG

Nước Vệ có một người ,lúc con gái đi lấy chồng, dặn bảo con như sau:

- Về nhà chồng con phải chú ư,thu vén giữ vốn riêng, đề pḥng bất trắc.Trên đời này thiếu ǵ người đàn ông bỏ vợ,đó là chuyện thường t́nh,ít có đôi sống chung được với nhaucho đến lúc tóc bạc răng long .

Quả nhiên, con gái sau khi về nhà chồng cứ chăm chăm thu vén làm vốn riêng. Bố mẹ chồng và cả chồng nữa đều rất ghét việc này, cho nên quyết định đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ.Vốn riêng của con gái mang về c̣n nhiều gấp mấy lần số vốn lúc đi lấy chồng .

Bố mẹ biết số vốn đó,ḷng mừng lắm cho rằng ḿnh dạy bảo con thế là đúng .

Nào họ có nghĩ rằng cách dạy con như vậy là làm hại cả đời con.

CHó Dữ RƯợU CHUA

Nước Tống, có một người bán rượu,đong đo rất công bằng mà đối xử với khách rất chu đáo. Rượu thơm bay tỏa,biển hiệu treo cao rỏ ràng,thế mà rượu cứ tồn đọng không bán được, lâu ngày đă hơi có mùi chua.Chủ quán rất ngạc nhiên mà không t́m ra nguyên nhân, cho nên phải t́m đến ông già có tên là Dương Khiêm ở cùng dăy phố để hỏi.Dương Khiêm nói:

- Đại thế là con chó nhà anh dữ quá .

Chủ quán rượu nói :

- Chó dữ thật nhưng v́ sao rượu bán không chạy

Dương Khiêm nói :

- Chó dữ nên người ta sợ nó.Nếu con cái người ta mang chai đến mua rượu mà chó nhà anh xông ra cắn họ, th́ ai c̣n dám mua rượu nữa .Cứ thế ,rượu tích lại măi hóa ra chua chua chứ sao.

HầU BạCH NóI Về NGựA

Thời Ngũ Đại,có một lần,nhà Trần cử một sứ giả sang nhà Tuỳ đi công cán. Nhà Tuỳ không biết vị sứ giả này tinh khôn thế nào, nên ngầm cử Hầu Bạch ăn mặc rách rưới giả làm người phục vụ chờ đón sứ giả.

Sứ giả thấy Hầu Bạch ăn mặc rách rưới nên có ư coi thường, vừa nằm đánh rắm dong vừa nói chuyện với Hầu Bạch!

Hầu Bạch thấy sứ giả giở tṛ bỉ ổi, căm tức lắm, nhưng chưa t́m cơ hội trả thù. Vừa lúc đó, sứ giả hỏi về giá cả mua ngựa ở nhà Tùy ra sao, Hầu Bạch nói:

- Ơở đây, ngựa có năm bảy loại, giá cả đắt rẽ khác nhau. Nếu là con ngựa đực đă được thuần dưỡng, có kỹ năng nhất định, có vóc dáng đẹp th́ có thể đắt tới trên ba mươi quan tiền. Nếu là vóc dáng b́nh thường có thể dùng để cưỡi được, th́ cũng trên hai mươi quan. C̣n nào xấu xí, đầu chẳng ra đầu, móng chẳng ra móng, đuôi mọc củn cỡn, chẳng dùng vào việc ǵ được, chỉ nằm dài đánh rắm th́ một xu cũng chẳng đáng.

Sứ giả nghe nói như vây, kinh ngạc nhận ra rằng người ăn mặc rách rưới kia dứt khoát là một nhân vật phi thường. Sứ giả vội ngồi dậy, hỏi thăm họ tên. Khi biết người đó là Hầu Bạch nổi tiếng là thông minh tài trí, th́ thấy xấu hổ quá, vội xin lỗi và mong được Hầu Bạch lượng thứ.