QUả ĐàO TRƯờNG THọ
Một hôm đương buổi chầu, có người dân từ phương xa lặn lội t́m đến kính dâng vua một quả đào, gọi là đào trường thọ, ăn vào th́ trường sinh bất tử. Vua mừng ra mặt.
C̣n Quỳnh vừa nghe nói, liền sấn ngay lại, cướp phắt lấy quả đào, ăn ngấu nghiến ngay giữa triều đường, trước cả mặt vua và đủ mặt bá quan văn vơ.
Chúa giận lắm, truyền lôi ra chém.
Quỳnh quỳ xuống tâu rằng :
- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần hỗn láo vô lễ, tội thật đáng chết, đâu dám kêu oan, chỉ xin bệ hạ rộng lượng cho bày tỏ đôi lời, rồi có chết cũng cam ḷng.
Vua bằng ḷng cho nói. Quỳnh mới ung dung tâu rằng :
- Tôi vốn là đứa hèn nhát, v́ tham sống sợ chết, nghe nói quả này là quả trường thọ, tưởng ăn vào sẽ được sống lâu. Ai ngờ, nuốt chưa được khỏi cổ, mà cái chết đă kề bên. Thế th́ quả này phải gọi là quả đoản thọ mới đúng. Vậy trộm nghĩ, trước hết xin chém đầu kẻ dâng đào dối trá, rồi sau hăy chém đầu hạ thần để làm gương cho thiên hạ.
Vua nghe nói đành hạ lệnh tha tội chết cho Quỳnh.
"QUAN" ĐốI VớI "CHó"
Một hôm quan huyện Thạch Thành qua bến đ̣ Thạch gặp một thằng bé cắp sách đi học. Thằng bé nh́n quan, vẻ lơ láo. Quan gọi lại bảo :
- Mày đă cắp sách đi học, hẳn phải biết đối, bây giờ tao ra cho một vế, nếu mày đối được th́ có thưởng mà không đối được th́ tao sẽ đánh đ̣n tội vô lễ, nghe !
Thằng bé nhơn nhơn gật đầu. Quan bèn đọc :
- Qu an huyện Thạch sang bên đ̣ Thạch.
Thằng bé găi găi tai :
- Bẩm quan à có cho phép th́ tôi mới dám đối.
Quan giục :
- Cứ đối xem.
Thằng bé mới mạnh bạo đọc :
- Con chó vàng ăn cục cứt vàng.
THI NóI KHOáC
Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng, lền mở một cuộc thi nói khoác.
Quan thứ nhất :
- Tôi c̣n nhớ, ngày tôi c̣n trọng nhậm ở huyện T.H, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một miếng mà mất cả một sào mạ.
Quan thứ hai tiếp luôn :
- Thế chưa lấy ǵ làn lạ, tôi c̣n trông thấy một cái thừng to gấp mười cái cột đ́nh làng này.
Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm ḿnh đành chĩu thua và giục quan thứ ba lên tiếng.
Quan thứ ba rằng :
- Tôi đă từng thấy một cái cầu dài lắm, đứng trên đầu này không thể nào nh́n đưôc sang đầu kia. Chỉ biết rằng có hai bố con nhà nọ chỉ ở cách xa nhàu kẻ bờ nọ người bờ kia mà chẳng bao giờ gặp mặt nhau. Lúc bố chết , con nghe tin, vội vă sang đưa ma. Thế mà đi qua cầu sang đến nơi th́ đă đoạn tang được ba năm rồi !
Quan thứ tư tiếp luôn :
- Thế kể đă ghê ! Nhưng tôi lại c̣n trông thấy một cái cây cao khiếp lắm. Cứ biết rằng trứnbg chim ở ngọn cây bị rơi xuống mới đến có nửa chừng mà chim đă nở đủ lông cánh để bay.
- Quan thứ ba biết cây ấy dùng để làm cái cầu ḿnh vừa nói , đành chịu thua.
Bốn quan đắc chí vỗ đùi cười ha hả.
Bỗng có tiếng thét thật to làm các aun giật bắn người :
- Đồ nói láo ! Lính đâu ? Trói cổ chúng nó lại cho ta.
Bốn quan bàng hoàng ngơ ngác nh́n nhau.
Một lát quan chủ mới định thần nhận ra thằng lính hầu. Quan Quát :
- Thằng kia ! Mày địng trói ai thế ?
- Bẩm quan , con thấy các quan thi nhau nói khoác th́ con cũng nói khoác chơi đấy ạ.
Lúc ấy bốn quan mới biết tài nói khoác của anh lính, liền lăn ḅ ra mà cười.
Đến lúc hết cơn cười, các quan nh́n lại thấy thấy vợ quan, con quan đứng xúm xít chung quanh. Kẻ khóc, người mếu.Th́ ra, các quan măi cười vui quá suưt nửa sang thế giới bên kia mà không biết.
THằNG THÔNG MANH ĐI LàM Rể.
Thằng cha kia thông manh đi hỏi vợ. Con mắt th́ tử tế lanh lẹ như thường, mà có tật quáng. Tới nhà làm rể. Bữa ấy đi cày ruộng, đành ṃ theo mọi người đi trứơc, ra làm được một buổi. Trưa lại, tới buổi thả cày mọi người lật đật về ăn. Anh ta theo không kịp, đi sau liịch ịch rơi xuống dưới gkếng không biết đường mà lên.
Một chặp lâu lâu, bà mẹ ở nhà nói :
-Uả thằng rể nhà ta đâu ?
Và bà cho bọn trẻ chạy đi kiếm. Đến nơi thấy anh chàng ngụp lặn ở dưới giếng và đưa anh ta về nhà.
Ngồi lại mâm ăn, bà mẹ vợ ngồi gần đó, chỉ món nọ món kia cho nó ăn. Nó khôn cứ lừa lừa theo lời mẹ vợ mà gắp trúng, không biết ai là quáng. Ơở đâu con chó hỗn nó ăn trong mâm. Bà mẹ nói :"Sao con không đánh chó, để nó ăn vô làm vậy ?" Th́ nó thưa :"Thưa mẹ, đánh chó c̣n kiêng chủ nhà, tôi không dám đánh".
Mẹ vợ nói :
- Không có hề ǵ, cái dùi đục đây, nó có lại hỗn, th́ đánh đại nó đi, đừng có sợ ǵ.
Bà mẹ thấy nó nết na, nhát không dám ăn, không dám gắp, th́ lại làm tài khôn, gắp đồ bỏ vô chén cho nó ăn, nó nghe rọc rạch, nó tưởng là con chó lại ăn hỗn, nó đập cho một cái dùi đục chảy máu đầu.
Đă Có THầY GIữ NHà Hộ.
Có một thầy đồ rất nhát, ngồi dạy học ở nhà kia. Một đêm thầy muốn đi đồng, nhưng phần sợ ma, phần sợ chó, thầy không dám mở cửa đi ra ngoài. Đến lúc mót quá, không tài nào nhịn được nửa, thầy liền đánh liều đào một cái hố ở kẽ vách rồi tương vào đấy.
Sáng hôm sau , biết không giấu được, thầy bèn gọi chủ nhà lại, chỉ vào hố, nói :
- Đêm hôm qua, trộm nó đào ngạch nhà ta. Tôi biết tôi đợi lúc nó tḥ đầu dịnh chui vào, tôi ỉa lên đầu nó một băi. Nó sợ quá bỏ chạy mất.
Chủ nhà biết tính thầy nhát, đoán ngay rằng thầy nói láo, đă ỉa bậy ra nhà mà c̣n chực bịp ḿnh, ông ta mới gọi cả nhà lại đông đủ bảo rằng :
- Nhà ta nuôi một đàn chó, rặt là đồ ăn hại. Đêm qua, trộm nó vào đào ngạch, thế mà cả bầy chó không con nào biết. May có thầy, không th́ khốn ! Thôi đem mà giết thịt cả đi. Từ giờ đă có thầy giữ nhà hộ.
ĐếN CHếT VẫN C̣N Hà TIệN
Có một ông lăo già, suốt đời chỉ khư khư làm giàu, giữ của để cho con thôi. Khi sắp chết, lăo bèn gọi các con đến giường mà nói rằng :
- Khi cha chết th́ các con sẽ làm ma chay ra sao ?
Con cả đáp :
- Tính cha tiết kiệm, chúng con đâu dám xa xỉ. Gọi là che mắt thế gian, mua cỗ ván dăm ba quan, đưa cha ra đồng mà thôi, chứ không dám dềnh dàng ǵ cả.
Ông già trợn mắt lắc đầu, bảo rằng :
- Phí quá.
Con thứ liền thưa rằng :
- Thôi cũng chẳng ván lạt ǵ cho tốn, gọi là manh chiếu bó chặt, đưa cha ra đồng là xong.
Ông già vẫn lắc :
- C̣n phí.
Con thứ ba hiểu ư bố mới thưa rằng :
- Ḷng cha thương con chẳng có ǵ bằng. Khi sống c̣n không tiếc ǵ huống là lúc chết, bất nhược là hễ cha mà nhắm mắt rồi th́ xin đem xả xác cha ra làm ba mảnh, anh em đem ra chợ bán lấy tiền là hơn.
Ông già nghe nói thích lắm, gật đầu lia lịa mà bảo rằng :
- Ưừ phải đấy. Nhưng chớ có bán chịu cho cái thằng Ba ở bên láng giềng, nó hay mua bừa lắm đấy nhé.
ĐăNG TRí
Xưa, có một anh học tṛ đăng trí quá. Học có một chữ viên là tṛn mà học đến bao nhiêu lần rồi vẫn quên. Hỏi măi sợ thầy gắt, cậu bèn lấy một cục đất ướt viên tṛn lại để dưới chân, chỗ cậu ngồi làm cho dễ nhớ. Vừa học vừa dặn dịp chân : "viên" là "tṛn" , "viên" là "tṛn". Sau quen mồm thành ra : "viên là tṛn, tṛn là tṛn".
Rồi đâm lẫn quá :"Tṛn là viên, viên là tṛn". Cứ thế măi rồi quên hẳn đi, phải nh́n xuống chân để cầu cứu viên đất. Nhưng viên đất, cậu đă dận dịp bẹt mất từ bao giờ rồi, cậu thấy thế học ngay : bẹt là bèn bẹt, bẹt là bèn bẹt. Cho đến măi lúc có roi mây vào lưng mới trở lại "viên "là "viên", "tṛn" là "tṛn", "tṛn viên" "viên tṛn".
LàM RUộNG CHUNG
Có một anh em nhà nọ cùng làm ruộng chung. Đến mùa thu, lúa chín vàng, người anh ăn chia như sau :
- Năm nay tôi thu hoạch phần ngọn, chú thu hoạch phần gốc.
Người
em phản đối, cho rằng anh ăn chia không công
bằng. Người anh nói:
- Cứ yên tâm, làm anh không bao giờ để em chịu
thiệt đâu. Sang năm chú lấy phần trên, tôi
lại lấy phần dưới. Thế là công bằng
nhé.
Sang năm thứ hai, ngưởi em hỏi người anh là gieo trồng ra sao. Người anh nói :
- Năm nay, anh em ta trồng củ đậu.
KHáCH XA Về TRƯớC
Có một người, đến nhà bạn dự tiệc, ăn uống không biết no đủ. Mọi người ngồi cùng mâm đă ăn uống xong từ lâu, mà anh ta vẫn tiếp tục. Thấy mọi người chờ ḿnh, khó coi quá, anh ta bảo :
- Các vị ở xa cứ về trước đi, không cần đợi tôi.
Khách xa ra về hết, chỉ c̣n lại chủ nhà. Anh ta nói:
- Ai xa về trước.
Chủ nhà nói :
- Chỉ c̣n tôi thôi.
Anh ta nói :
- Anh phải về buồng ngủ c̣n xa hơn tôi, nên về trước đi. Tôi ngủ ngay tại đây.
NGƯờI HàNG XóM RậM RẤU
Có một người họ Lư rất rậm râu, cho nên mọi người gọi anh ta với biệt danh Lư Râu.
Lư Râu chơi thân với một người hàng xóm họ Trương. Hai người chơi thân với nhau như anh em, Lư Râu phát hiện anh họ Trương có một nhược điểm là rất sợ vợ.
Một hôm, vào lúc nửa đêm, anh Trương bị vợ đánh cho một trận khá đau, phải chạy sang nhà Lư Râu tạm lánh. Lư Râu bực cho bạn lắm, cầm một cái gậy sang nhà Trương, đánh cho vợ Trương một trận. Vợ Trương vừa khóc vừa chửi :
- Mày giao du với Lư Râu, học được cái tính của Lư Râu đấy.
Bỗng, người nhà cầm đèn chạy ra soi, nói :
- Aái chà, không chỉ tính khí giống Lư Râu, mà khuôn mặt cũng giống y Lư Râu.
GIấU CUốC
Hai anh em nhà nọ làm ruộng, người anh về trước để lo cơm nước. Lúc cơm chín, anh đứng ở cổng gọi em về ăn cơm. Người em đưa tay lên miệng làm loa, nói to :
- Em giấu cái cuốc vào bụi cây đă rồi về ngay đấy.
?n cơm xong, người anh bảo em :
- Cất giấu cái ǵ th́ cứ lặng lẽ mà làm. Giấu cuốc mà em la to như vậy, người khác biết sẽ lấy trộm mất chứ.
Nguời em nghe có lư, gật gật đầu.
?n cơm xong ra ruộng làm th́ quả nhiên cái cuốc đă mất. Người em vội vàng chạy về ghé tai anh nói thầm :
- Cái cuốc đă bị mất rồi !
NóI KHOáC
Lăo Trương và lăo Lư đều thích nói khoác. Hai người gặp nhau. Lăo Trương nói :
- Nhà tôi có cái trống, đánh trống là cả vùng xa trăm dặm đều nghe thấy.
Lăo Lư nói :
- Nhà tôi có con trâu, đứng uống nước ở bên bờ nam con sông, mà đầu vươn sang bờ bắc.
Lăo Trương lắc đầu :
- Làm ǵ có con trâu to đến thế.
Lăo Lư nói :
- Không có con trâu to như thế th́ lấy đâu ra bộ da để bọc cái trống to như thế.
GIếNG RƯợU
Huyện Đồng Lô vùng Triết Đông có một cái giếng nước. Truyền thuyết nói rằng, một người đàn bà mở cái quán rượu bên cạnh giếng đó. Có một đạo sĩ thường xuyên đến uống rượu. Lần nào cũng vậy, uống xong là người đạo sĩ đó đứng dậy ra về, không chào nói lại, không trả tiền. Chủ quán cũng không hỏi. Cứ thế một thời gian dài.
Một lần, đạo sĩ uống rượu xong th́ đi lại quầy hàng nói với nữ chủ quán :
- Tôi thường tới đây uống rượu không trả tiền, tính ra số tiền cũng kha khá, làm cho chị suy nghĩ. Hôm nay, tôi có một liều thuốc bỏ xuống gếng, không cần ngâm ủ ǵ cả, sẽ có một loại rượu ngon.
Nói đoạn, đạo sĩ móc trong túi ra 2 viên thuốc màu vàng và cứng, to bằng con mắt rồng đem bỏ xuống giếng. Ngày hôm sau, nước giếng trở thành một thứ rượu ngọt, mùi thơm thơm, hơn hẵn loại rượu của nữ chủ quán thường bán. Mọi người gọi rượu đó là rượu thần tiên. Cũng từ đó quán rượu phát tài nhanh chóng.
Sau gần 30 năm, một hôm, đạo sĩ trở lại. Cả nhà quán rượu kéo đến thăm hỏi và cảm ơn đạo sĩ. Đạo sĩ ung dung hỏi :
- Từ ngày gia đ́nh có cái giếng này, tiền bạc thu nhập được bao nhiêu ?
Nữ chủ quán đáp :
- Rượu ở giếng ngon thật, nhưng có điều là không có bỗng rượu nuôi lợn. Đó là điều tốt, mà cũng chưa tốt.
Đạo sĩ nghe xong, thở dài, huơ tay xuống giếng lập tức hai viên thuốc nằm gọn trong tay đạo sĩ. Đạo sĩ bỏ 2 viên thuốc vào túi, chẳng nói năng ǵ, quay ra đi.
Từ đó, cái giếng lại trở thành giếng nước b́nh thường như trước đây
CƯỡI Gà
Có một ông khách đến nhà bạn chơi. Chủ nhà chẳng mua thịt cá đăi khách, mà chỉ xào nấu toàn rau. Tất nhiên khách chẳng vui ḷng ǵ. Chủ nhà giải thích :
- Nhà tôi cách chợ hơi xa, chẳng mua được thịt cá mời bác. Xin bác thông cảm.
Khách nh́n ra sân mà nói rằng :
- Bác hăy làm thịt con la tôi cưỡi đến đây mà ăn thịt.
Chủ nhà vội hỏi :
- Thế lúc bác về bằng ǵ được ?
Khách chỉ con gà trống đang đi ở sân :
- Cho tôi mượn con gà trống kia để cưỡi về nhà cũng được.
CANH Bí ĐAO
Một nhà nọ mời gia sư về dạy con học, ăn uống hàng ngày cho gia sư thật là đơn giản, mỗi bữa chỉ có một bát canh bí đao. Gia sư hỏi chủ nhà :
- Ông thích canh bí đao lắm à ?
- Vâng, đúng vậy, Bí đao ăn rất ngon, lại có tác dụng làm sáng mắt. ?n bí đao rất có lợi cho mắt.
Một hôm chủ nhà vào pḥng học, thấy gia sư đứng dựa cửa sổ nh́n ra xa xăm, cố ư làm như không biết chủ nhà vào. Chủ nhà bước đến phía sau gia sư mà chào, gia sư mới quay lại nói :
- Tôi đang xem trong thành phố diễn kịch, không biết ông vào, mong ông thông cảm.
Chủ nhân ngạc nhiên :
- Trong thành phố diễn kịch mà ông ở đây nh́n thấy được à, nh́n như thế nào vậy?
Gia sư nói :
- Từ ngày ăn canh bí đao của nhà ông đến nay, mắt tôi càng ngày sáng ra.
THíCH HUưNH ĐờI
Một anh chàng nọ nhà rất nghèo nhưng lại thích huưnh đời. Một hôm có vị khách đến nhà chơi, anh chàng nọ ra vẻ sang trọng :
- Gia nhân đâu , ra pha trà mời khách.
Anh ta gọi mấy lần mà chẳng thấy ai ra, cuối cùng vợ anh ta bước ra pha chè mời khách. Anh chàng nọ thấy vợ ra, hơi lúng túng, nhưng rồi làm ra vẻ không biết ǵ liền hỏi :
- Chồng cô đi đâu rồi ?
Người vợ đáp :
- Đi ra ngoài có chút việc.
Anh chàng nọ lại hỏi :
- Sao bây giờ chưa về ?
Chị vợ đáp :
- Người chưa về nhưng hồn về rồi.
- Hồn về ở đâu rồi ?
- Đấy, đang ngồi đấy ḥ hét phéc lác đấy.
NóI Gở
Có một người hay nói những câu độc địa gở mồm, mọi người rất ghét anh ta. Một nhà hàng xóm làm nhà mới, anh ta muốn sang thăm. Đến ngơ, anh ta gơ cửa, măi chẳng thấy ai ra mở, anh ta chửi :
- Nhà cửa như cái chuồng trâu bẹp thế kia, mà sao phải cài chặt cổng vậy ? Có lẽ người nhà chết hết rồi th́ phải.
Chủ nhà chạy ra mắng :
- Tôi tốn một ngàn lạng bạc mới làm được cái nhà, v́ sao anh độc mồm gở miệng thế ?
Anh kia nói :
- Cái nhà này có bán đắt nhất cũng chỉ năm trăm lạng, sao mà cao giá thế !
Chủ nhà nói :
- Tôi không bán nhà, sao anh lại đặt giá vậy ?
Anh kia gở mồm :
- Tôi khuyên bác bán đi, chứ để đấy lỡ ra bị hỏa hoạn, cháy trụi, th́ một xu cũng chẳng đáng.
Một nhà nọ, măi hơn 50 tuổi mới sinh được đứa con. Hôm 3 ngày, mọi người đến chúc mừng. Anh chàng gở mồm cũng muốn đi nhưng nhiều người can :
- Anh hay nói độc mồm, đừng nên đi.
Anh ta nói :
- Tôi đi cùng ông, tôi không nói ǵ hết.
Bạn bè bảo :
- Nếu anh giữ được mồm như vậy th́ đi.
Mọi người đến chúc mừng hoan hỉ, riêng anh chàng gở mồm không nói câu nào cả. Trước lúc ra về, anh gở mồm nói với chủ nhà :
- Tôi có câu này muốn nói với ông : Tôi về rồi, đứa bé có trúng cảm ốm chết, th́ cũng đừng bảo tại tôi gở mồm nhé!
CÔ Vợ LƯờI
Có một thiếu phụ rất lười, mọi việc trong gia đ́nh từ cơm nước lợn gà đến đống ruộng cấy cày đều ỷ cho chồng. Cô ta chĩ biết duỗi tay mặc áo, há mồm ăn cơm.
Một hôm, người chống có việc đi xa nhà 5 ngày. Anh ta đă chuẩn bị làm một cái bánh to, rồi đeo quấn vào quanh cổ vợ, đủ cho vợ ăn trong 5 ngày.
Khi người chồng về th́ nghe nói vợ đă chết cách đây 3 hôm. Người chồng đau đớn quá vội chạy về, xô cửa bước vào th́ thấy vợ đă chết, c̣n cái bánh đeo quanh cổ th́ chỉ mất có mấy miếng ngay sát bên mồm vợ, c̣n những chỗ khác vẫn y nguyên.
GIấU ĐầU Hở ĐUÔI
Một ông nọ, lấy một người vợ già. Ông ta nh́n trên mặt vợ, thấy nhiều vết nhăn quá liền hỏi :
- Ḿnh ơi, năm nay ḿnh bao nhiêu tuổi ?
Vợ nói :
- Em bốn mươi năm sáu tuổi.
Trong giấy tờ ḿnh mới có 38 tuởi, xem ra không phải chỉ mới bốn mươi năm sáu tuổi. Ḿnh hăy nói thật tôi xem nào.
Người vợ nói :
- Em năm nay năm mươi bốn sáu tuổi.
Người chồng không rơ, hỏi đi hỏi lại, người vợ cũng chỉ nói loanh quanh theo kiểu đó.
Sau khi lên giường xong, người chồng nghĩ ra một kế, nói với vợ :
- Ḿnh nằm nghỉ đi, tôi xuống bếp đậy lọ muối lại kẻo chuột ăn hết.
Người vợ buồn cười liền nói :
- Anh th́ thật buồn cười, em sống 68 tuổi rồi chưa nghe ai nói chuột ăn vụng muối bao giờ.
NGỗNG BIếN THàNH VịT
Có một người đem ngổng ra chợ bán. Trên đường đi bị đau bụng, người đó vào hố xí đi đại tiện. Khi vào hố xí, người đó để con ngỗng bên ngoài.
Một người khác đem con vịt ra chợ bán đi qua, nh́n xung quanh không thấy ai bèn đặt con vịt của ḿnh xuống, rồi ôm con ngỗng ra chợ bán.
Người đi đại tiện xong bước ra, nh́n thấy con vịt, kinh ngạc nói :
- Quái lạ, mới có một tí không để mắt tới, mà con ngỗng trắng to tướng đă biến thành con vịt, vừa đen vừa gầy thế này à.
THịT LợN Xề
Một nhà nọ mổ lợn xề đem bán. Mẹ sợ người mua chê, nên dặn con :
- Đừng có nói trước mặt người mua thịt lợn xề nhé.
Lát sau, có người mua thịt, đứa con vội nói :
- Thịt lợn cháu bán không phải là thịt lợn xề.
Khách mua nghe nói và nh́n dáng vẻ đó, nghi ngờ và không mua thịt nữa.
Người mẹ tức nổ ruột, mắng con :
- Mày là đồ mỏng môi hay hớt, tao đă bảo là không được nói thịt lợn xề cơ mà, sao mày vội hớt lẻo như vậy?
Nói rồi, đánh con một trận.
Lát sau một người khác đến mua thịt, xem đi xem lại, nghi ngờ :
- B́ dày thế này, có phải là thịt lợn xề không ?
Người mẹ chưa kịp trả lời, th́ con đă nói :
- Đấy nhé , lần này th́ không phải là con nói thịt lợn xề nhé.
MèO Sợ CHUộT
Nước Vệ có một người thợ họ Thích. Mọi thứ trên đời này đều không thích, chi có một ham thích là nuôi mèo. Mèo là động vật bắt chuột, nhà họ Thích nuôi tới hơn trăm con mèo, cho nên khu vực quanh nhà họ Thích chẳng có con chuột nào. Không có chuột cho mèo bắt ăn, nên mèo đến kêu gào đói ăn. V́ vậy hàng ngày vợ họ Thích phải đi chợ mua thịt về cho mèo ăn.
Mèo mẹ đẻ mèo con, mèo con sinh mèo cháu toàn bộ số mèo này đều ăn thịt, cho nên không biết trên đời này có chuột. Chúng chỉ biết hễ đói là gào đ̣i ăn và được ăn thịt. ?n no, bọn chúng kéo nhau lững thững dong chơi, đùa giỡn dáng vẻ an nhàn lắm.
Phía nam thành phố có một chàng nho sinh, trong nhà anh ta, chuột nhiềạu vô kể, chạy nhảy quấy phá loạn xị, có lúc chúng ngă rơi cả vào chum đựng nước ăn. Chàng nho sinh biết nhà họ Thích có nhiều mèo nuôi nên mượn về mấy con. Mèo nh́n thấy lũ chuột dỏng đôi tai lên, hai mắt đen bóng lồi ra, lại có bộ râu đỏ nữa, chí chóe la hét ngậu xị, th́ cho rằng đây là một lũ quái lạ, cho nên chỉ lượn lờ ṿng ngoài, mà không dám nhảy vồ bắt chuột.
Chàng nho sinh nh́n thấy như vậy, nổi cáu, bắt mèo bỏ vào ổ chuột. Mèo sợ quá, rên ti tỉ. Lát sau, bọn chuột cho rằng mèo này vô tích sự bèn diễu qua chỗ mèo, lại c̣n dùng chân cào một cái vào người mèo. Mèo quá sợ hăi, loáng một cái đă biến đi đâu mất hút.