CHồNG NàO Vợ NấY

Ơở nhà quê, có cặp vợ chồng tính thích ăn vụng. Một hôm, người vợ đi làm ở ngoài ruộng về, thấy trên bếp có nồi xôi đậu vừa chín tới. Đang đói ḷng, chị ta liền bốc ngay một nắm để ăn. Người chồng lúc đó chưa về, chị ta sợ chồng bắt gặp, mới đứng vào xó cửa mà nhai. Nào ngờ, chưa ăn hết th́ chồng về tới. Anh chồng cũng đang lúc đói bụng lại gặp ngay nồi xôi. Anh ta muốn ăn quá, nhưng lại sợ vợ biết.

Thế rồi hai mắt anh ta láo liên như quan sát hồi lâu, rồi bốc ngay một nắm đem vào xó cửa để ăn.

Ai dè anh ta vừa đẩy cánh cửa ra th́ bắt gặp ngay vợ đang cầm xôi ăn. Anh hốt hoảng kêu lên :

- Ơ ḱa. Má nó đấy à ?

Trông thấy vợ cầm xôi, anh ta nhanh trí nói tiếp luôn :

- Tao tưởng má mày ăn hết rồi, nên đem thêm vào cho một nắm. 

GIá GặP TAY TAO !

Tại xóm kia, có anh chàng khét tiếng sợ vợ.

Một hôm người vợ đi khỏi, để lại cái quần phơi ngoài sân. Trời mưa xuống, cái quần bị ướt. Anh ta thấy thế cứ để mặc v́ tính anh rất sợ cầm quần đàn bà. Cái đó không lấy ǵ làm lạ, v́ theo quan niệm : quần đàn bà là một thứ đồ dơ, anh phải cữ, không bao giờ đụng đến, v́ lỡ ra trí óc thanh niên bị ngu th́ bỏ đời (!)

Khi vợ về thấy chồng ở nhà cả ngày mà cái quần phơi không chịu cất để cho mưa ướt, tức quá, nổi tam bành lục tặc, la hét om ṣm, rồi nắm đầu anh ta đánh một trận.

Thấy t́nh cảnh diễn ra như vậy, một anh khác ở nhà liền vách nghĩ tức quá , song mắc dở nấu cơm, không qua can được, mới vỗ ngực ra vẻ ta đây :

- Mẹ kiếp ! Giá gặp tay tao th́ phải biết !

Vợ anh đang làm ở ngoài sân, nghe nói liền sấn sổ chạy vào, hai mắt trợn ttừng và la hét :

- Giá gặp tay tao th́ tao định làm ǵ ?

Anh ta quưnh lên, song cũng nhanh trí trả lời :

- Giá gặp tay tao th́à th́ à tao đă cất ngay lúc trời c̣n chưa mưa.

 NƯớC MắM HẤM

Một anh nọ có tính sợ vợ vô cùng và ngu hết chỗ nói. Bởi thế, suốt đời cứ bị vợ đàn áp mà không làm sao được. Anh ta biết thế là nhục, mắc cỡ với anh em bạn hữu. Song v́ đă ngu lại yếu đuối, nên biết vậy mà vẫn phải cắm cổ, phục tùng theo "lệnh" vợ chỉ huy.

Một hôm có người bạn ở xa đến thăm. Anh ta chạy xuống nhà dưới năn nỉ với vợ :

- Mẹ nó này ! Bữa nay tôi có khách, vậy mẹ nó để tôi làm chồng" một hôm. Nghĩa là bao giờ có mặt khách đến nhà th́ mẹ nó để cho tôi được phép cự hay la lối ǵ th́ la, chớ không rồi khách khứa họ bảo vợ ăn hiếp chồng th́ nhục cả. Tôi yêu cầu và đề nghị mẹ nó cho tôi "oai" một bữa hôm nay thôi.

Chị vợ thấy chồng quanh năm suốt tháng bị ḿnh ăn hiếp, nghe nói cũng thương t́nh, nên ưng thuận để đẹp mặt cả đôi, và để được tiếng với anh em bạn hữu của chồng khen ḿnh là một người vợ hiền.

Vậy là bữa ấy anh ta được tự tung, tự tác, chị vợ chẳng hề hé răng nửa lời để căi lại.

Người bạn thấy thế cũng đem ḷng thán phục. Tới bữa ăn, mâm cơm dọn lên, món ngon, vật lạ đủ thứ. Tuy thế, anh ta vẫn rầy vợ đủ chuyện.

- Nào, tô canh sao mẹ nó nấu mặn quá thế này ?

- Chèng ơi ! Món xào ǵ mà lại như thế này ?

- Dĩa thịt làm sao mà nấu như thế này ?

Thấy chồng chê bai đủ thứ, chị vợ tuy tức lộn ruột, song chị vẫn vui cười và vẫn trả lời lễ phép với chồng.

Anh chồng lúc đó như chim sổ lồng, anh quên cả phận ḿnh nên lại lên mặt quát.

Ngó đi ngó lại, anh nh́n mâm cơm không biết c̣n món ǵ để chê. Tức quá, khi nh́n thấy chén nước mắm, anh ta lại mừng quá và thét vợ :

- Này mẹ nó, sao chén nước mắm này, mẹ nó không hâm lên ?

Nghe nói người bạn lăn ra cười. Chị vợ thấy thế, mắc cỡ không thể nào c̣n chịu được cái ngốc của chồng, mới xúm lại túm tóc anh ta mà dần cho một trận nên thân.

V́ chuyện đó đồn đại, nên thiên hạ sau này mới có cái tên "phường nước mắm hâm" để chỉ những anh chàng sợ vợ và ngu ngốc.

 "ấY" ĐI XEM NàO ?

Xưa có anh chàng rất mực quư vợ, bạn bè mời đi chơi, dù có nài ép thế nào, anh ta cũng trở về nhà trước nửa đêm.

Một hôm, v́ quá vui với anh em, chén chú chén bác, anh ta say quá, không thể trở về trước nửa đêm như thường lệ được, nên phải ngủ lại nhà bạn.

Sáng hôm sau, khi vừa về đến nhà, người vú già đă đứng đón sẵn và báo tin rằng :

- Thưa cậu, mợ ở nhà bị ốm. Từ sáng tới giờ chưa ăn uống ǵ cả. Cháu hỏi mợ có ăn cháo không để cháu nấu, nhưng mợ không ăn, cháu hỏi mợ có ăn canh bánh đa để cháu đi mua, nhưng mợ chẳng chịu ăn ǵ cả. Hiện mợ đang nằm trong buồng.

Anh chồng hốt hoảng vừa đi vào vừa lẩm bẩm một ḿnh : "Ḿnh thật là vô t́nh quá, Vợ ở nhà đau ốm mà không hay. Không biết ốm đau ra làm sao đây?"

Khi anh chồng vào buồng, thấy vợ nằm quay mặt trở ra, trông có vẻ thiểu năo lắm, anh chồng liền ngồi xuống giường vừa hỏi vừa để tay lên trán vợ.

- Ḿnh ốm làm sao ? Anh v́ bị mấy mấy người bạn ép uống say quá, không về được. Ḿnh tha lỗi cho anh nhé. Ḿnh đă ăn uống ǵ chưa ? Để anh bảo d́ mua bánh ăn nhé ?

Chị vợ không nói năng ǵ cả, anh chồng lại hỏi :

- Hay là ḿnh ăn cháo gà nhé ?

Chị vợ bèn gắt lên :

- Để yên cho người ta nằm.

Rồi quay mặt trở vào trong.

Anh chồng tức quá, đứng ngay lên định nói : "Ông lại nện cho một trận bây giờ", nhưng vốn nể sợ, nên anh ta không dám dùng chữ "nện" liền nói rằng :

- Ông lại "ấy" cho một cái bây giờ !

Chị vợ nghe thế liền quay ngoát lại cong cớn :

- A có giỏi th́ "ấy" đi xem nào ?

Đ?M KHUYA GIó LặNGà

 Một anh chàng nọ có một cô vợ hay ghen, đă thế anh lại c̣n đi rước một cô vợ nhỏ về để ở chung một nhà. Tối đến, anh ta phải ngủ chung với vợ lớn ở giường trong, c̣n giường ngoài th́ để cho mặc cô vợ nhỏ.

Một tối nọ, không biết nghĩ thế nào, trong lúc đêm khuya thanh vắng, cô vợ nhỏ mới cất giọng ngâm rằng :

"Đêm khuya gió lặng sóng yên

Sao ai có muốn tắm thuyền th́ qua"

Anh chàng ở trong giường trong nghe thấy ruột gan năo nề, anh nghĩ thương hại thay cho t́nh cảnh "kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng". Thế rồi anh ta cũng ngâm họa lại rằng :

"Muốn sang bên ấy cho vui

Mắc đồn lính gác th́ xuôi ngă nào"

Cô vợ lớn thấy thế cũng tội nghiệp cho cái đức ông chồng và bà nhỏ kia liền đáp :

"Muốn qua bên ấy cho vui,

Qua đồn nộp thuế th́ xuôi chớ ǵ !"

Nghe cô vợ lớn ngâm, cô vợ bé nghĩ buồn và tức giận, nên cô mới lại trả lời rằng :

"Muốn qua buôn bán cho vui,

Qua đồn hết vốn, th́ xuôi làm ǵ"

Rể QUư

Phú ông kia có ba con gái, kén măi mới được ba anh rễ quư. Tính ông cẩn thận hay kiêng cữ, mà phiền một nỗi ba anh con rể lại cùng ăn nói hoang tàng, không biết giữ ǵn ǵ cả.

Một ngày đầu năm, ông xây xong một căn nhà mới, làm tiệc ăn mừng, chè rượu phè phởn, rồi anh rể lớn bỏ đi chơi, đến đêm mới về. Đập cửa măi không thấy mở, anh kêu om ṣm :

- Nhà ǵ như cái ngục, cửa đóng chặt cứng, xô cánh nào cũng không nổi.

Phú ông tức giận, phàn nàn với anh rể thứ hai :

- Tao làm cái nhà này tốn kém, sao nó nỡ nào độc ác nói một câu xui xẻo như vậy.

Anh rể thứ hai nói :

- Nhà này xây cất tới mấy chục ngàn sao ? Tôi th́ một ngàn tôi cũng chẳng mua.

Ông khổ quá, đem chuyện phân trần với con rể út. Anh này nói :

- Anh ấy nói phải đó. Một ngàn là may, chứ nếu cha cứ để đó, hỏa hoạn xảy ra, liệu có bán được một đồng không chứ ?

 LẩY KIềU

Một cô ả rất giỏi Truyện Kiều. Một hôm có một anh chàng nọ đến nói đùa, cô ta mới hát một câu Kiều lẩy :

"Ta đây mới thật là Kiều.

Chờ cho Kim Trọng đủ điều chữa nghe ".

Cô ta có ư ví ḿnh như cô Kiều, và ví chàng kia như Kim Trọng, dù cho chọc ghẹo như thế nào cũng không làm ǵ được cô.

Anh chàng nghĩ tức quá, mới cũng lại lẩy Kiều và đáp xỏ lại rằng :

"Ta đây là Mă Giám Sinh

Mua Kiều từ ở Bắc Kinh đem về

Chơi cho liễu chán hoa chê

Đánh cho ba chục đuổi về lầu xanh"

Cô ả ta mắc cỡ, chẳng biết trả lời làm sao được. Thế mới biết "Cao nhân tắc hữu cao nhân trị" vậy. 

Cả ĐờI NGƯờI

Một ông đi du học ngoại quốc, trở về với một ôm văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử kư, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xă hội học, nào triết học, ngoài ra có cả bằng y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế, thiên hạ gọi ông ta là "bác học". Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu th́ ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù người ấy là người cùng nước ông cũng thao thao xổ ra những tiếng ngoại quốc và những tiếng ngoại quốcà

Bữa nọ, nhà bác học "đáng kính" phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đ̣ vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông nhổ nước miếng xuống sông đánh ph́ rồi hỏi :

- Anh cũng biết văn nghệ nữa à ?

Anh lái đ̣ lễ phép :

- Thưa ông, tôi chỉ có biết chèo đ̣, chớ đâu có biết văn nghệ là cái ǵ ?

Nhà bác học nói :

- Văn nghệ mà anh không biết th́ anh chết nửa đời người rồi. Aà mà anh có biết tiếng Anh hay tiếng Pháp ǵ không, và chính trị nữa ?

- Dạ không biết.

- Thế th́ anh chết nửa đời người nữa rồi.

- Vậy anh có biết sử kư, pháp luật, kinh tế và khoa học ǵ không ?

- Dạ thưa ông, tôi đă nói là tôi dân ngu khu đen, chỉ biết chèo đ̣ kiếm ăn, chớ không biết ǵ cả.

- Không biết thật sao ? Trời ơi ! Như thế th́ anh cũng chết nửa đời người nữa vậy !

Nói đến đây ông định thuyết thêm, nhưng trời bỗng th́nh ĺnh nổi gió, nước sông cuộn sóng lên ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa. Anh lái đ̣ sợ một ḿnh chèo không kịp vào bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi :

- Dạ thưa, ông biết chèo không ạ ?

Nhà bác học la :

- Hừ ! Cái anh này, chèo, tôi đâu có biết.

Anh lái đ̣ vừa ráng sức chống chọi với phong ba, vừa cười bảo :

- Dạ thế th́ hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy.

Nhà bác học ta lúc đó mới cảm thấy nóng mặt nóng tay, nhưng rồi sóng càng to, thuyền càng bị đánh, bị nước ào ạt vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đ̣ hốt hoảng hỏi :

- Chết, chết, thưa ông, ông biết bơi không ạ ?

Nhà bác học tái xanh mặt mày lại :

- Dạ thưa anh, tôi không biết lội. Lạy anh, anh cứu tôi, không th́ tôi nguy mất.

Anh lái đ̣ nhướng mắt nh́n nhà bác học đáp :

- Không biết lội nữa à ? Chèng đét ơi ! Thế th́ hôm nay ông chết cả đời người c̣n ǵ ?

 PHú ÔNG KHáM Rể

 Vợ chồng Phú ông kia có được bốn người con gái : đứa đầu ḷng năm ấy tuổi đúng hăm hai, đứa thứ hai tuổi tṛn hai mươi, đứa gái thứ ba tuổi tṛn mười tám, và đứa gái út tuổi tṛn mười sáu. Cả bốn cô gái, cô nào cũng có một sắc đẹp mặn mà dễ coi.

Trông các cô đă xinh xắn rồi lại sinh vào một gia đ́nh giàu có, v́ vậy đă khiến cho các chàng trai trẻ trong vùng vẫn thường ngấp ghéà Song, hễ có nơi nào dạm hỏi một trong bốn cô, th́ Phú ông lại trả lời rằng :

- Con gái lớn lên th́ tôi cũng mong chọn xong nơi chốn để gả phứt nó đi cho rồi, nhưng ư tôi lại muốn gả luôn một lượt bốn đứa chớ gả riêng rẽ th́ không bao giờà Vậy ông bà có muốn hỏi vợ cho con, xin hăy vui ḷng kiếm thêm ba họ nhà trai nữa, rồi dẫn con đến nhà tôi một lượt để cho tôi coi lại kỹ càng cái đă, và chừng ấy tôi mới trả lời dứt khoát cho ông bà được. Vả chăng, tôi cũng cần cho ông bà biết thêm rằng, tôi không đ̣i hỏi điều chi quá đáng và cũng không quản giàu nghèo, miễn tôi coi "được" theo sự lựa chọn riêng của tôi th́ tôi sẽ bằng ḷng gả ngay. Song có điều mà ông bà cần lưu ư là tuổi tác các con trai ông bà phải cùng một tuổi với đứa con gái của tôi mới được.

Thế rồi vào một ngày nọ, có bốn họ nhà trai cùng nhau dẫn con đến ra mắt vợ chồng Phú ông. Và sau khi niềm nở tiếp đón họ nhà trai, Phú ông lại vui vẻ nói rằng :

- Thôi, các ông bà hăy ngồi uống nước với nhà tôi, để tôi xin phép vào trong đặng bắt đầu coi lại mấy chú rể này cái đă !

Dứt lời Phú ông quay lưng bước vội vào buồng trước sự ngạc nhiên của cả bốn họ nhà trai. Họ lấy làm lạ cũng phải, bởi v́ xưa nay theo thói thường mỗi khi chọn rể, người ta chỉ cần coi qua mặt mày, h́nh dáng mà thôi. Nhưng sao Phú ông lại bảo là "vào trong coi lại" trong lúc bốn đứa trai của họ đang đứng sờ sờ trước mặt ông ta tự năy giờ ?

Tuy trong ḷng thắc mắc, song họ thấy không tiện mở lời và chỉ biết nh́n nhau ngơ ngác. Ngay khi ấy, bỗng họ nghe tiếng Phú ông từ trong buồng sang sảng vọng ra :

- Thằng hăm hai tuổi, bước mau vô đây, mày !

Phú ông vừa dứt lời th́ anh chàng hăm hai tuổi khép nép bước vào. Nhưng Phú ông lại ngồi trầm ngâm và lẩm bẩm một ḿnh :

- "Nó muốn cưới đứa con gái đầu ḷng tức là đứa con trước hết của ḿnh, vậy th́ ḿnh chỉ cần coi kỹ cái đầu của nó là được rồi, bởi thân thể người ta khởi từ cái đầu là trước hết".

- Đưa đầu đây coi, mầy ! ố Phú ông bảo.

Anh chàng vừa cúi đầu xuống là Phú ông chụp lấy ngay và ngồi mân mê một hồi rất lâu, đoạn ông ta gật đầu tỏ vẻ ưng ư.

- Ưừ ! Tốt lắm đó. Cái đầu mày cũng trơn tru, chắc không đến đỗi mọc sừng bất tử đâu mà lo. Thôi, bước ra ngoài, mày !

Và tiếng Phú ông lại oang oang vọng ra :

- Đến lượt thằng hai mươi tuổi, bước mau vô đây, mày !

Anh chàng hai mươi tuổi len lét bước vào. Sắc mặt Phú ông trở lại trầm ngâm như lúc đầu và đôi môi bắt đầu cử động :

- "Kế đầu là mắtà Ơờ, ờà Thằng kế này th́ ḿnh chỉ cần coi lại hai con mắt của nó là đủ rồi".

- Đưa mắt đây coi, mày ! ố Phú ông hất hàm bảo thế.

Anh chàng vừa cúi mặt xuống đă bị Phú ông quàng nhanh tay trái vào cổ, c̣n tay kia ông ta lại vạch to ra từng con mắt một cách cẩn thận khiến nó đau điếng giật nẩy người lên. Thấy thế, Phú ông vụt cười khúc khích :

- Nè, nè ! Ta nói cho mày biết. Coi thế mà con mắt nó quan hệ lắm đó. Bởi nó có "ăn tiền" hay không c̣n là do ở cái chỗà khi tắt đầu rồi đó nghen mày. Ưừ. Đôi mắt của mày coi cũng trong trẻo, cho dẫu có tắt đèn rồi th́ mày cũng thấy đường màà Thôi, bước ra ngay, mày !

Lại có tiếng Phú ông gọi ầm cả lên :

- Đến phiên thằng mười tám tuổi, bước vô đây mau, mày !

Anh chàng mười tám tuổi rón rén bước vào. Phú ông cũng lại thầm th́ một ḿnh : "Con thứ nhất th́ đầu, con thứ hai th́ mắt, bây giờ đến con thứ ba th́ à mũi ? Đúng rồi ! Ḿnh chỉ cần coi cái mũi của nó cho thật kỹ thôi".

Lập tức ông ta bóp mạnh vào mũi nó, lắc qua, lắc lại luôn tay, khiến nó nghẹt thở nên hả họng rít ph́ ph́. Một lúc sau, Phú ông gật gù ph́ cười :

- Hí, hí ! Ta đă bóp mạnh như thế mà nó không ra nước, như thế cái mũi này vẫn c̣n "thính" lắm đó. Nhưng nè, có "thính" th́ cũng phải biết lựa chỗ mà "thính" chớ không phải đụng đâu ngửi đó nghe mày. Thôi bước ra ngoài mày.

Và tiếng Phú ông lại tiếp tục vọng ra :

- Thằng mười sáu tuổi đâu rồi, bước vô đây mau mày !

Anh chàng mười sáu tuổi rụt rè bước vào. Phú ông vẫn ngồi cúi gầm mặt, tính nhẩm :

- "Đầu rồi, mắt rồi, mũi rồi, bây giờ th́ tới miệng ? Ưừ. Ḿnh chỉ cần coi lại cái miệng của nó thôi".

- Há lớn miệng ra, mày ! - Phú ông trợn mắt bảo thế.

Anh chàng vội há ra toang hoác, nhưng không nghe thấy Phú ông bảo thêm ǵ nữa, thành ra nó không dám ngậm lại, cứ đứng há miệng ra đó măi. Là bởi, Phú ông chợt nhớ đến một điều nên ông ta đang bận "làm toán cộng, trừ".

Phú ông tỏ ra lúng túng, vụt ngước mắt nh́n vẩn vơ, bất chợt thấy anh chàng vẫn c̣n đang há miệng y như tượng gỗ, ông ta vụt trợn mắt cằn nhằn :

- Ấấy trời ! Ta đang tính toán muốn bể cái đầu ra đây, mà mày c̣n đứng đó há miệng ra cười cho được à ? Ngậm miệng lại mau mày.

Nói đoạn, ông ta đi tới, đi lui một hồi rồi bèn ngồi phịch trở xuống ghế và mồm lép nhép :

- Thôi được, cái miệng như vậy cũng tốt.

Lúc bấy giờ Phú ông vui mừng ra mặt v́ đă chọn xong bốn thằng rể quư. Ông ta bước vội ra ngoài và vui vẻ nói với bốn họ nhà trai rằng :

- Tôi xin nhận lới gả bốn đứa con gái cho bốn đứa cháu trai của các ông bà, song có điều là trong năm nay không có ngày nàokhá tốt để có thể làm lễ cưới hỏi được cả. Vậy tôi xin các ông bà vui ḷng đ́nh sang năm tới rồi hăy lo bề cưới hỏi cho chúng.

Đoạn Phú ông nói với bốn chàng rể tương lai rằng :

- C̣n bốn đứa đây, kể từ giờ phút này, ta coi như là con rể trong nhà. Hễ lúc nào rảnh rang, anh em bây cứ tự tiện đến đây chuyện tṛ cùng ta cho vui.

Thế rồià. năm hết tết đến.

Và tết năm ấy, dĩ nhiên là bốn chàng rể bắt buộc phải đến mừng tuổi ông bà nhạc vào sáng sớm mùng một.

Nhưng chao ôi ! Thật là xui xẻo cho bốn anh chàng ấy làm sao.

Là bởi, đột nhiên ngay từ tối ba mươi tết, cả bốn anh chàng đều bị nhuốm bệnh. Anh chàng thứ nhất sau khi rước ông bà chẳng biết nó ăn nhằm món chi mà bỗng nhiên trên đầu lại nổi lên nhiều mụt đo đỏ và ngứa ngáy vô cùng.

Anh chàng thứ hai mải mê đốt pháo rồi sơ ư làm sao mà lại để cho thuốc pháo x́ vào mặt, khiến đôi mắt đỏ ngầu, đau xôn và nước mắt trào ra không ngớt.

Anh chàng thứ ba th́ giữa khuya ba muơi, rạng mùng một tết v́ mải lơ đi "bẻ lộc" nên nhiễm phong sương mắc chứng bệnh cảm hàn, khiến tiếng nói hơi khản và nước mũi chảy ra dầm dề.

Rồi anh chàng út cũng lại ăn trúng cua tôm chi đó nên bị nổi mề đay đỏ cả ḿnh mẩy và nhứt là từ rún trở xuống, khiến nó găi luôn tayà.

Bởi vậy, cả bốn chàng đều ngay ngáy trong ḷng, v́ sáng sớm mai nhất định là phải đến mừng tuổi vợ chồng Phú ông rồi, mà giờ đây họ lại nhuốm bệnh th́nh ĺnh. Thế biết phải làm sao đây? Nhưng rồi cả bốn anh chàng cũng đều nghĩ bụng như nhau : Muốn che mắt Phú ông th́ chỉ c̣n có mỗi cách là phải đến nhà ông ta thật sớm, lúc tờ mờ sáng, để cho ông ta không thể nh́n thấy những cử chỉ "chẳng đặng đừng" của họ được. Và rồi họ sẽ t́m cớ để cáo lui Phú ông trước khi trời tỏ mặt.

V́ cùng một ư nghĩ như thế, cho nên lúc đến nhà Phú ông, th́ họ chỉ trước sau nhau trong ṿng đôi ba phút. Và lúc bốn anh em bạn rể giáp mặt nhau th́ à ôi thôi ! Trông họ thật buồn cười. Tuy rằng anh chàng nào cũng có một "tật riêng", sonh họ lại cố giấu nhau. Bởi thế, anh chàng thứ nhất và út cứ chốc chốc lại nhảy cà tửng lên để cố nhịn găi. Nhưng cơn ngứa mỗi lúc một thêm. C̣n hai chàng kia th́ mặt cứ ngửa lên nh́n trời hầu giữ cho nước mắt nước mũi khỏi chảy ḷng tḥng.

Riêng Phú ông, hôm ấy cũng thức dậy thật sớm, định đi ra giếng rửa mặt và ḍm mặt trời vào lúc mới mọcđể cho trọn năm muời hai tháng khỏi bị nhặm mắt. Nhưng vừa mở tung cửa cái ra th́ Phú ông đă bắt gặp ngay bốn chàng rể đang đứng lù lù trước mặt. Ông ta mừng rỡ vội la ầm cả lên :

- Chà ! Tụi bây coi vậy mà tốt bụng quá há ! trời chưa sáng mà đă lo đến mừng tuổi cha vợ rồi.

Nhưng bỗng Phú ông nhíu mày, gằn giọng :

- Aà há ! Tụi mày làm cái ǵ mà coi kỳ cục quá vậy? Hai thằng này th́ đứng không yên một chỗ, c̣n hai thằng kia th́ cứ ḍm ǵ lên trời mà cứ ḍm hoài, ḍm hủy vậy hả ?

Tiếng Phú ông quát gằn làm cho chàng rể thứ nhất và út giật ḿnh lên liền, "chân ḿnh" đứng sững một chỗ. Và để đỡ ngượng, anh chàng thứ nhất t́m cách nói tráo rằng :

- Dạ, thưa nhạc gia. V́ con đang nôn nóng được mừng tuổi nhạc gia cho sớm để nhờ lấy hồng phúc của nhạc gia mà con được mau mắn trọn năm. Do đó, khiến cho con đứng không yên một chỗ đó chứ.

Chàng rể út cũng vội nói lời :

- Dạ, bẩm nhạc gia. Người ta nói là rể út th́ à thế nào cũng được nhạc gia thuơng yêu hơn cả, khiến cho con nghĩ lại lấy làm mừng thầm rồi tự nhiên à. Nó phát nhảy cà tưng lên như thế.

Riêng chàng rể thứ hai vừa cúi mặt xuống là đă lại ngửa lên nữa rồi. và anh chàng cũng đang lựa lời nói khéo để ḥng khỏi bị lộ tẩy :

- Dạà thưa nhạc gia. Tiết xuân năm nay thật là mát mẻ vô cùng, làm cho tâm hồn con mỗi lúc một khoankhoái thêm à cho đến giờ phút này mà con vẫn c̣n thấy mơ mơ màng màng như là hồn ḿnh đang lâng lâng theo mây gió, nên mới khiến con đứng nh́n ngẩn ngơ như thế.

Riêng chàng rể thứ ba lúc bấy giờ mũi đă nghẹt cứng, nếu cất tiếng ngay th́ e Phú ông lại nghi ngờ lại không biết chừng à ông ta cũng dám đè đầu nó xuống mà khám bất tử lắm, nên chi nó cũng nhanh trí bèn giả vờ vươn cao đầu lên như đang hít lấy từng đợt khôngkhí vào mũi, nhưng thật ra là để cho thông giọng, rồi mới dám mở mồm :

- Dạ, bẩm nhạc gia. Anh ấy đă vừa nói rất đúng. Chẳng mấy khi có được thời tiết trong lành như thế nầy, không chịu hít lấy th́ e uổng lắm chăng ? V́ thế mà tự năy giờ con đă trộm lịnh cha để cố hít lấy càng nhiều càng tốt cho à hai lá phổi đó, nhạc gia.

Phú ông vụt cuời ha hả và chiếc đầu gật lên gật xuông từng chập, tỏ ra như hănh diện có được bốn chàng rể quí ! Đoạn ông ta vừa cất bước vào, bảo rằng :

- Thôi, bây giờ anh em bây hăy theo ta ra giếng mà rửa mặt rồi chờ mặt trời lên đặng ḍm một hồi để cho trọn năm khỏi bị đau mắt (?)

Mặc dầu trong bụng đang rầu thúi ruột, song bốn anh càng cũng thấy hơi mừng v́ nhờ dịp ấy mà họ có thể lén lút à "giải quyết" tạm cái việc cần kíp nhứt là "găi" và "chùi".

Vụt chốc, họ càng thấy lo lắng hơn, v́ vừa kịp nghĩ cái chứng phong nổi mề đay mà hễ gặp gió hay nắng th́ phải biết. Nó ngứa muốn điên người lên được. C̣n cái chứng nhặm mắt hay sổ mũi mà khi hứng phải ánh nắng mặt trời th́ nó sẽ tha hồ tuôn nước ra. Tuy không ai bảo ai, nhưng trong thâm tâm mỗi người lại nghĩ như nhau : phải cố t́m mọi cách để cáo lui Phú ông cho sớm mới ḥng vuợt qua "tai nạn".

Nhưng rồi, họ vẫn buộc làm theo ư Phú ông : mỗi người bụm lấy một bụm nước đưa vào mặt cho có lệ, rồi cùng Phú ông trở lên bờ giếng và đồng đứng quay mặt về hướng mặt trời mọc.

Bỗng, Phú ông vui vẻ bảo :

- Từ năy giờ ta nghe anh em bay nói chuyện có vẻ văn hoa lắm, vậy có đứa nào biết rành về khoa thi văn hay tử "xuất khẩu thành thơ" để tặng cho tao vài câu nghe cho vui tai trong ba ngày tết đâu nào.

Thật là một dịp dịp may bằng vàng. Bởi họ thoáng nghĩ là sẽ vừa lúc ngâm thơ để t́m cách "găi" và "chùi" v́ lúc bấy giờ hai cái việc tối cần ấy đă đến lúc không thể "không" được nữa rồi. Do đó, anh thứ nhất mới "trân ḿnh" đứng nghĩ một hồi, rồi bỗng cất giọng ngâm nga :

Tuổi xuân vùn vụt qua mau,

Giật ḿnh xoi lại thấy đầu điểm sương.

(Trong khi ngâm câu chót, chàng ta giả đ̣ ra bộ để đưa tay lên đầu nắm chặt lấy tóc giựt mạnh lên cho đỡ ngứa).

Chàng ta vừa ngâm dứt, Phú ông bỗng phá lên cười:

- Há ! Há ! Hay quá ta ! Yư thơ đă hay rồi mà trông bộ tịch mày lại c̣n hay hơn nữa. Ta "thùng" một cái để khen mày đó.

Được cha vợ khen lấy khen để, khiến chàng ta khoái chí tử, cười tủm tỉm. Và tiếp theo, giọng chàng rể thứ hai cũng đă ngâm nga cất lên :

Khói sương nghi ngút đầy đàng,

Khiến ḷng vụt nhớ họ hàng gần xa :

Nhớ tôn, nhớ tổ, ông bàà

Bỗng dưng đôi mắt lệ đà tuôn rơi.

(Anh chàng này cũng như anh chàng trước, thừa dịpngâm câu chót bèn đưa tay lên ra bộ để dụi mạnh vào đôi mắt cho đă ngứa và đồng thời cũng để chùi nước mắt đang trào ra).

- Chà ! Chà ! Thằng này coi vậy mà có hiếu quá ta. Hễ sinh ra làm người th́ ít nhất phải biết nghĩ như mày mới được, v́ "cây kia c̣n có cội, nuớc nọ c̣n có nguồn", huống chi là con ngườià hả mày ! Được rồi. để nữa ta sẽ dành phần hương hỏa cùng cho mày th́ hồn ta chắc chắn sẽ không lo đói khát.

Lúc ấy, mặt trời đă lên khá cao, khiến chàng rể thứ hai càng xốn mắt nên nháy lia nháy lịa và đồng thời nuớc mắt cũng tuôn ṛng. Bất chợt, Phú ông nh́n thấy, liền buớc nhẹ đặt tay lên đầu nó làm nó sợ điếng hồn, tưởng là Phú ông đă nghi ngờ và sắp sửa khám lại đôi mắt nó chăng ? Nhưng rồi nó không khỏi mừng thầm v́ đă nghe Phú ông thỏ thẻ bên tai :

- Thôi, nín đi con. Ta nói giả thử mà nghe vậy thôi chứ ta không chết yểu đâu mà con sợ, buồn rầu làm chi khiến cho nó mất vui trong ba ngày tết.

Nhờ bởi câu "an ủi" của Phú ông nên đă tạo dịp cho chàng ta tha hồ "sụt sịt" mà không sợ ông ta để tâm nghi kỵ.

Mặc dầu trông thấy sắc mặc Phú ông kém vui, và đang bận rộn với thằng rể quư thứ hai, bởi "thương" ông ta quá nên nó đang giọt ngắn giọt dài, Phú ông nghĩ như vậy. Song lúc bấy giờ, nuớc trong mũi chàng rể thứ ba đang tuôn ra tợn, nên nó buộc phải ngửa mặt lên trời để cố che mắt Phú ông và để phi tang, nó liền vội vàng cất tiếng ngâm nga rằng :

Hương hoa bay tỏa ngạt ngàoà

Rồi, bỗng bí quá, nó không biết ngâm ǵ nữa, lại phần v́ măi lo sợ Phú ông nh́n thấy cho nên nó cố hít vô mà nước mũi cứ tuôn ra măi, khiến nó tức ḿnh vụt vung tay quệt mạnh lên mũi rồi đồng thời chép miệng càu nhàu :

"Hít rồi lại hítà"

Phú ông lại tưởng lầm thằng này đang làm dáng và tiếng càu nhàu của nó là bốn chữ đầu của câu "bát" nên ông ta chỉ mỉm cười, thúc hối :

- Ráng lên mày ! C̣n bốn chữ chót nữa mới thành câu.

Nhưng Phú ông càng thúc hối chừng nào th́ nó càng lắc lư chiếc đầu và giẫy nẩy lên chừng ấy. Là bởi, cái mũi nó đang thấm đau do cái vung tay bất chợt vừa rồi, nên nó đă buột miệng than thở :

"àmũi đau thấy mồ !"

- Há há ! Cái thằng này nó làm thơ "khôi hài" quá bây.

Phú ông vừa cười vừa thốt lên như thế. Rồi như cao hứng, ông ta vụt cất giọng ngâm nhái theo :

"Hương hoa bay tỏa ngạt ngàoà

Hít rồi lại hítàmũi đau thấy mồ"

Hai chàng thứ hai và thứ ba ư chừng như nghĩ biết cái hớ hênh của chàng thứ ba nên bèn nh́n nhau cười khúc khích. Nhưng Phú ông vừa nh́n thấy đă vội gật gù:

- Hừ ! Nó cố t́nh làm thơ khôi hài đó chớ. Bộ hai đứa bây không trông nó à ? Cái lúc mà nó bắt đầu ngâm lên cây chót, dáng điệu nó nhơng nha nhơng nhẽo y như làà đang "giận lẫy" bông hoa không bằng.

Riêng anh chàng út, lúc bấy giờ không thể không găi được nữa rồi. nó vụt nhảy cà tửng lên liên hồi, trông thật là buồn cười làm sao. Nhưng rồi nó cũng vội vă cất giọng để ḥng t́m cách, đặng "găi" :

Đón xuân pháo nổ tưng bừng,

Khiến ḷng rạo rựcà cà tưng thế này !

Ô ḱa ! Hoa nở sau cây,

Để con chạy lại bẻ ngay một cànhà

Thế là chàng ta bèn chạy vù lại nấp sau một gốc cây to. Và sau khi đảo mắt nh́n quanh "với sự dè dặt như thường lệ", chàng ta bèn yên chí lớn, đứng dạng chân ra, rồi thọc tay nhanh vào háng để mà à bắt đầu thưởng thức cái giờ phút "tăn tăn, khoan khoáià"

Giây lát sau, chàng ta với tay bẻ lấy một cành hoa giấy, rồi chạy trở ra cúc cung dâng ngay cho Phú ông và đồng thời ngâm tiếp :

Hoa này thay tấc ḷng thành,

Chúc cha trăm tuổi, chúc nàngà

Bỗng chàng ta ngập ngừng v́ "bí khẩu". Phú ông thấy vậy, bất chợt vuốt râu mỉm cuời, nhắc chừng :

- Ráng lên ! C̣n hai chữ nữa mới dứt câu, mầy !

Nhưng cử chỉ của Phú ông lại làm cho chàng hiểu lầm, nên chi nó buột miệng ngâm lại câu hát:

Chúc cha trăm tuổi, chúc nàngà mọc râu !

Chợt thấy ba chàng kia bụm miệng cuời sằng sặc, Phú ông cũng bật cười theo. Nhưng rồi ông ta lại ôn tồn giải thích :

- Nè, bây tưởng là thơ của nó là thơ con cóc đó hả ? Không phảithế đâu. Tuy c̣n nhỏ tuổi, song sớm hiểu biếtà

Ngừng một lát, rồi Phú ông gật gù nói tiếp :

- Ta coi kỹ lại, trong bốn anh em bây chỉ có nó là biết thương vợ nhiều nhất. Bây thấy không ? Trong lúc chúc ta mà nó cũng không quên chúc luôn cho vợ nó nữa.

Vừa dứt lời, bỗng Phú ông thoăn thoắt buớc trở vào nhà, kêu ầm cả lên.

- Bà ơi ! Mau bước ra đây mà coi bốn thằng rể quí của bà nó đang tranh tài với nhau đây nè.

Nhưng chao ơi ! Mặt trời càng lên th́ bốn anh chàng lại càng kỵ. Và tuy rằng không ai bảo ai, nhưng họ liệu bề nấn ná thêm nữa ắt không kham, nên họ vụt cất tiếng đồng loạt :

- Dạà để con về.

Thế là bốn chàng trai, mạnh ai nấy "cuốn vó" lủi mất. Riêng Phú ông th́ cũng vừa bắt gặp bà vợ ở ngay ngưỡng cửa, bèn vội khoe rằng :

- Bà ơi ! Tài nghệ của bốn thằng rể ḿnh thật là hết sức giỏi. Thôi, bà hăy theo tôi ra đâyà

Nhưng khi Phú ông vừa quay lưng lại th́ không thấy bóng dáng bốn chàng rể đâu cả. Ông ta lấy làm lạ nên đứng lặng thinh một hồi, rồi bỗng chép miệng :

- Ơờ, ờ à hèn ǵ hồi năy ḿnh nghe thoáng qua mấy tiếng : "Dạà để con về".

Đột nhiên Phú ông bật cười khanh khách :

- Thật quả đúng rồi. Bà ơi ! Ha há ! Nghĩ lại tôi lấy làm phục cho cái tài chọn rể của tôi quá chừng. Nè ! Bà biết không ? Anh em nó đang ở ngoài giếng mà đă nghe thấy được tiếng kêu của ba hay má nó bảo về, nên chi coi bộ đứa nào cũng hấp tấp trả lời : "Dạà để con về". Rơ ràng là chúng nó là ḍng họ của thần Nhĩ nên mới thính tai như thế đó chớ. Ha há !"

Bà vợ cũng che răng cười hô hố : Há ! Há !