MộT CảNH SáT GIAO THÔNG

Một cảnh sát giao thông sắp phạt một lái xe ô tô v́ phóng quá tốc độ qui định, th́ một bà ngồi ghế sau bắt đầu một tràng đả kích như thế này:

- Đă bảo mà, Tôi đă chẳng bảo anh cẩn thận ư? Nhưng anh cứ phóng như điên, vượt qua khỏi vạch đường, lại không bóp c̣i và nhiều điều khác nữa. Tôi bảo anh thế nào cũng bị tóm cổ có phải không?- Bảo chưa hả?".

Người sĩ quan hỏi:

- Người đàn bà này là ai thế?.

Lái xe nghiêm nghị nói:

- Thưa ông, vợ tôi đấy.

Người sĩ quan thốt lên vẻ thông cảm:

- Thôi, anh bạn lái xe đi ngay đi, lái xe đi ngay đi. Chúa hăy ban phước lành cho anh!

THI?N V?N HọC

Suvorov- vị tướng Nga nổi tiếng- đánh giá rất cao sự nhanh trí của binh lính. Ông thích kiểm tra các vọng gác. Một trong những câu hỏi mẹo của ông là:

- Có bao nhiêu v́ sao trên trời?.

Ông rất bực khi nghe trả lời: - Tôi không biết.

Có một lần, một người lính trả lời:

- Thưa ngài, ngài chờ một lát, để tôi đếm đă.

Suvorov sốt ruột chờ một thời gian rồi bỏ đi và hài ḷng với sự mưu trí của anh lính.

ĐộNG CƠ THúC ĐẩY

Một cựu chiến binh kể lại thành tích dũng cảm quân sự của ḿnh:

- Và tôi nhớ có một lần, kẻ địch bắt đầu quét vào vị trí của chúng tôi những loạt đạn sát thương ghê gớm. Đại úy ra lệnh: - Tất cả nằm xuống! Và mọi người đều nằm xuống, trừ tôi. Tôi vẫn đứng đúng tư thế một cách dũng cảm.

- Tại sao thế?

- V́ tôi có một chai Uưt-ky đă mở nút ở trong túi.

LàM THủ TụC Đ?NG Kư

Một người Mỹ đi du lịch châu Ấu, thuê một người liên lạc. Đến một khách sạn nhỏ ờ Italia, ông người Mỹ bảo người hầu của ḿnh đăng kư tên ông cho phù hợp với quy chế cảnh sát nước này. Sau đó ông ta hỏi người hầu là liệu ḿnh đă tuân thủ đúng lệnh chưa.

- Dạ thưa ông rồi ạ!- Người hầu trả lời.

Ông chủ liền hỏi:

- Anh viết tên tôi thế nào?

- Thưa ông tôi không biết đọc tên ông- Người hầu trẻ trả lời- Nhưng tôi đă chép nguyên văn tên của ông ở cái va li hai ngăn.

- Sao cơ? Tên tôi đâu có đề ở chiếc va li nào! Mang cuốn sổ đăng kư đến đây cho tôi!

Sổ đăng kư được mang đến và thay v́ một cái tên b́nh thường, người ta đọc thấy: "Ông Da cứng đă được đảm bảo"

THậT Là PHIềN TOáI

- Bị hói có gây phiền toái cho anh nhiều không?

- Dĩ nhiên, cũng phiền toái chút ít.

- Tôi thiết tưởng anh lạnh ghê gớm vào mùa đông.

- Cái đó không ghê gớm lắm. Điều phiền toái chính là khi tôi rửa mặt: Nếu không đội mũ, th́ tôi chẳng biết đâu là ranh giới mặt tôi.

BUồNG Vệ SINH Nữ ở ĐẤU

Nữ tiếp viên hàng không đang ở trong buồng nhỏ phía đuôi máy bay chuẩn bị các khay ăn trưa, th́ một phụ nữ trẻ xinh đẹp đến và hỏi:

- Cô làm ơn chỉ cho tôi biết trên máy bay buồng vệ sinh nữ ở đâu?

- Thưa cô, - Cô tiếp viên cười và nói- Bên phải đầu đằng kia máy bay, phía trước ấy.

Người phụ nữ đă đi quá xa. Cô ta đi dọc lối đi giữa hai hàng ghế tới phần đầu của máy bay, mở cửa buồng ra và nh́n trước mặt ḿnh đại úy trưởng đội bay cùng các sĩ quan. Tất cả họ đều bận rộn với công việc của ḿnh không nh́n thấy cô. Cô bỏ ra đóng cửa lại và trở lại chỗ cô tiếp viên. Cô tiếp viên hỏi:

- Thưa cô, cô không t́m thấy buồng đó ư?

- Có chứ- Cô ta nói- Nhưng lại có bốn người đàn ông đang ngồi ở buồng vệ sinh nữ xem ti vi.

LờI NóI TốT BụNG

Một người khách lạ cô đơn bước vào một cửa hàng ăn ở New York. Cô hầu bàn nhanh nhẩu hỏi:

- Ông định gọi món ǵ thưa ông?

Ông khách hàng trả lời:

- Cho tôi hai quả trứng và một lời nói tốt bụng.

Cô hầu bàn mang trứng đến và sắp sửa bước đi th́ ông khách lạ níu cô lại.

Ông ta nói:

- Thế c̣n lời nói tốt bụng đâu cô?

Cô hầu bàn khom người nói thầm:

- Xin ông đừng ăn món trứng.

PHéP Xă GIAO

Khi một nhóm phụ nữ bước lên xe điện tất cả các ghế đều có người ngồi rồi. Người bán vé nhận thấy một người đàn ông h́nh như đang ngủ, sợ rằng ông này không xuống được đúng điểm đỗ bèn nói với ông ta:

- Dậy đi ông!

Ông này phản đối:

- Tôi có ngủ đâu mà gọi!

ố Ông không ngủ mà lại nhắm mắt!

ố Tôi biết chứ, tôi ghét nh́n phụ nữ phải đứng trong xe điện đầy người như thế này!

MộT ANH CHàNG LậP Dị

Khuôn mặt của ông Smith sáng bừng lên khi ông nhận ra người đàn ông đi trước ḿnh bước xuống cầu thang ở ga xe điện ngầm. Ông Smith vừa vỗ lấy vỗ để vào lưng người đàn ông đến nỗi ông này suưt nữa ngă quỵ, vừa kêu lên:

- Hobson, tôi không tài nào nhận ra ông. Chà, ông phải nặng thêm mười pao kể từ ngày tôi gặp ông lần cuối và ông đă đi chỉnh lại mũi ư, và tôi thề là ông đă cao thêm hai put đấy!

Người đàn ông bực tức nh́n ông Smith và lạnh lùng nói:

- Xin lỗi ông, tôi chưa bao giờ là Hobson cả!

Ông Smith nói:

- A, thậm chí ông c̣n đổi tên nữa à?

BA BáC Sĩ

Mỗi một người cần phải có ba bác sĩ chọn lọc cẩn thận để hỏi ư kiến một cách kín đáo.

Một bác sĩ để khẳng định với bà vợ rằng phải nuôi ḿnh với thức ăn tốt hơn, bổ hơn, như bít tết và... Một bác sĩ để khi buồn chán thành phố khẳng định được với bà vợ là anh ta cần thay đổi không khí và cần phải đi xa nghỉ ngơi ít ngày ngay lập tức, và một bác sĩ để chăm sóc anh ta khi anh ta ốm thật sự.

MộT BáC Sĩ B́NH TĩNH

Một bà đang bối rối xúc động gọi điện thoại cho bác sĩ của ḿnh. Bà ta kêu lên:

- Mời ông đến tôi ngay! Cháu trai bốn tuổi của tôi vừa nuốt chửng chiếc bút máy!

Bác sĩ tỏ ra b́nh tĩnh, nói:

- Thưa bà, tôi sẽ lại đó càng sớm càng hay. Nhưng ở chỗ tôi đang có nhiều người bệnh và bà không thể gặp tôi trong ṿng ba hay bốn tiếng nữa!

Người đàn bà lập lại:

- Ba bốn tiếng nữa! Thế th́ trong lúc chờ đợi tôi sẽ làm ǵ hả ông?

Bác sĩ nói:

- Tôi e rằng bà sẽ phải dùng một cái bút ch́!

BA Lư DO KHÔNG CH? VàO ĐẤU ĐƯợC

Một bác sĩ đă theo học chuyên khoa điều trị ngoài da. Một người bạn hỏi anh ta là tại sao anh lại chọn ngành đó.

Anh ta trả lời:

- Có ba lư do không thể chê vào đâu được: Người bệnh không bao giờ kéo tôi ra khỏi giường vào ban đêm, họ không bao giờ chết và họ cũng chẳng bao giờ khỏi!

MộT BáC Sĩ PHẫU THUậT ĐăNG TRí

Pat vừa tỉnh khỏi thuốc mê. Anh ta rên rỉ:

- Lạy Chúa, thế là xong rồi!

- Ǵ hở?- Người bệnh nằm cạnh nói- Họ đă để quên cả gạc trong bụng tôi, và tôi đă bị mổ toang ra một lần nữa đấy!

Một người bệnh ở tầng giường dưới nói:

- Và họ quên cả cái kéo trong người tôi nữa chứ!

Đúng lúc đó, th́ bác sĩ phẫu thuật người vừa mổ cho Pat, gọi vọng xuống pḥng:

- Có ai nh́n thấy chiếc mũ của tôi không?

Pat thấy thế lại ngất luôn.

CẤU TRả LờI

Hob: Có một lần khi tiêu hết tiền, tôi viết thư cho ông bác tôi là Albert xin thêm ít tiền nữa để tiêu. Để gây ấn tượng tốt, tôi nói thêm: "Cháu không thích viết thư xin tiền bác đâu, quả thực cháu đă chạy theo người đưa thư để lấy lại chiếc thư này".

Lucile:

- Thế bác anh trả lời ra sao?

Hob:

- Ông ấy trả lời: "V́ cháu đă lo lắng muốn lấy lại bức thư xin tiền nên chắc cháu sẽ hài ḷng biết rằng bác đă không nhận được thư. Tuy thế, bác vẫn bỏ vào phong b́ một tờ năm bảng Anh!".

CHUồN THẳNG

Có lần Balzac đang nằm thức trên giường, ông nh́n thấy một người đàn ông đang đi vào pḥng ḿnh một cách thận trọng và cố cậy khóa bàn làm việc của ông. Thằng đểu cáng không lúng túng tí nào khi nghe thấy tiếng cười to của chủ căn hộ mà hắn cho là đă ngủ. Tên ăn trộm hỏi:

- Sao ông lại cười hả?

Balzac nói:

- Tôi cười, anh bạn yêu quư ơi, v́ tôi nghĩ sao anh lại cố công và chịu rủi ro hy vọng t́m ra tiền lúc ban đêm ở chiếc bàn mà người chủ hợp pháp của nó chưa hề thấy tiền vào lúc ban ngày bao giờ!

Tên trộm chuồn thẳng.

RALEIGH Và NGƯờI HầU

Ngài Waiter Raleigh mang từ châu Mỹ về nước Anh hai thứ cây trồng quan trọng: cây khoai tây và cây thuốc lá. Có thể ông là người Anh đầu tiên hút thuốc.

Người ta kể rằng vào một buổi tôi, khi ông đang ngồi ở pḥng làm việc hút tẩu, người hầu mang một bức thư bước vào. Người hầu này chưa hề nh́n thấy ai hút thuốc bao giờ nên nghĩ rằng chủ của ḿnh đang bị cháy. Do đó, anh ta đánh rơi bức thư, chạy ra khỏi pḥng và kêu lên:

- Ông chủ của tôi bị cháy rồi. Khói đang tuôn từ mồm và mũi của ông chủ tôi!

Nói rồi, anh vội vă xách một xô nước trở lại pḥng làm việc dội lên khắp người ông chủ, khiến ông không kịp có thời gian giải thích chuyện ǵ xảy ra.

CH?M SóC SứC KHỏE

Con tàu đang ch́m. Bỗng nhiên, thủy thủ trưởng từ trên con thuyền chở những người được cứu sống đang đi xa khỏi con tàu, nh́n thấy một hành khách đứng trên mũi con tàu đang ch́m.

Thủy thủ trưởng hét to:

- Này ông kia, tại sao ông lại không nhảy xuống đi?

Người hành khách giải thích:

- Bác sĩ tuyệt đối cấm không cho tôi tắm biển sau bữa ăn. Mà tôi th́ vừa mới ăn cơm cách đây hai mươi phút!

CHO TÔI MƯợN CáI TẩY

Booth Tarkinton kể câu chuyện về bản thân.

Tôi đang đi bách bộ quanh một hội chợ nghệ sỹ chữ thập đỏ th́ có hai cô gái xinh xắn chừng mười sáu tuổi đến bên tôi. Một cô hỏi xin tôi chữ kư. Tôi hănh diện nói: "Tôi không mang bút máy, liệu tôi kư bằng bút ch́ có được không?"

- Được ạ!- Cô gái nói và thế là tôi lấy bút ch́ ra và kư tên vào cuốn sổ tay đóng gáy da dê mà cô đưa cho tôi.

Cô thanh nữ nghiên cứu chữ kư và chau này. Sau đó, cô ta ngước mắt nh́n tôi và nói:

- Ông có phải là Robert W. Chambers không?

Tôi nói:

- Không phải, tôi là Booth Tarkinton!

Cô thanh nữ đáng ghét quay sang bạn của cô ta, nhún vai nói:

- Mày đưa cho tao mượn cái tẩy ngay!

TR?N MộT TOA XE LửA

Nick và bố đi thăm bà nội. Trên tàu hỏa, Nick cứ chốc chốc lại tḥ đầu ra khỏi cửa sổ toa xe. Bố Nick nói:

- Nick, ngồi im nào! Đừng tḥ đầu ra ngoài cửa!

Nhưng Nick cứ tiếp tục tḥ đầu ra ngoài cửa sổ toa xe.

Bố Nick nhẹ nhàng bỏ mũ của Nick ra dấu nó đằng sau lưng ḿnh và nói:

- Con thấy không, mũ của con bay mất rồi c̣n ǵ!

Nick sợ quá bắt đầu kêu lên. Cậu bé muốn lấy lại chiếc mũ.

Bố Nick nói:

- Được, con huưt sáo lên, có thể mũ của con sẽ bay trở về đấy!

Nick đi đến cửa sổ và huưt sáo. Bố Nick vội đội luôn chiếc mũ lên đầu Nick. Nick cười to:

- Trời ơi, thật là kỳ diệu!

Nick rất hài ḷng. Nick chụp luôn chiếc mũ trên đầu bố ném qua cửa sổ toa xe và vui vẻ nói:

- Bố ơi, bây giờ đến lượt bố huưt sáo đi!

MộT BàI HọC

Trên chuyến xe buưt đông hành khách vào giờ cao điểm, một thằng bé khoảng mười hai tuổi ngồi thoải mái bên cửa sổ nh́n xem phong cảnh thay đổi và giả đ̣ như không nh́n thấy các cụ đứng gần đó.

Một quư ông thanh lịch nói với thằng bé:

- Nếu bác cho cháu sáu mươi penny cháu sẽ đứng dậy và nhường cho bác chỗ của cháu chứ?

- Chắc chắn rồi!- Thắng bé nói không chút ngập ngừng.

Người đàn ông lấy tiền ra khỏi ví và đưa cho thằng bé. thằng bé cầm tiền và đứng lên liền.

Người đàn ông này nói với một bà nhiều tuổi đang đứng cạnh ông ta:

- Xin mời bà ngồi ghế này!

Bà ta đỏ mặt đáp lại:

- Cảm ơn ông nhiều, nhưng tôi không thể nào lại ngồi vào cái chỗ mà ông phải trả nhiều tiền như thế!

Ông ta nói ngay:

- Thưa bà, xin bà đừng bận tâm về chuyện đó. Bà thấy đấy, tôi là một giáo viên già có kinh nghiệm. Nếu như tôi có cho thằng bé một ít tiền th́ cũng chỉ để dạy cho nó một bài học. Chẳng có ǵ tốn kém đâu bà ơi!

Bà ta ngồi xuống và nói với thằng bé:

- Này Bob, cháu đă cảm ơn quư ông đây về món tiền ông cho cháu chưa?

MộT CUộC VAY Nợ

Một người đàn ông bước vào một Công ty cho vay nợ và hỏi phải trả lăi bao nhiêu nếu anh ta vậy hai lăm đô la trong sáu tháng.

- Một đô la và năm mươi xen- nhân viên công ty nói với anh ta.

Anh ta nói:

- Được lắm. Tôi xin vay số tiền hai lăm đô là, nhưng tôi muốn xin để lại đây chiếc xe ôtô mới của tôi làm đồ thế chấp cho các ông cho đến khi nào tôi trả lại hai lăm đô la!

Ngày hôm sau, anh ta kể lại câu chuyên này với anh bạn.

Người bạn nói:

- Họ chắc chắn phải nghĩ cậu điên, có đời thủa nhà ai lại thế chấp chiếc xe ôtô mới để công ty cho vay nợ hai lăm đô la trong sáu tháng!

Anh ta nói:

- Th́ cứ để người ta cho tớ là điên cũng được. Ngày mai tớ sẽ đi châu Ấu trong sáu tháng. Ơở đâu mà tớ có thể đỗ xe với khoảng thời gian lâu như thế mà chỉ phải trả một đô la rưỡi hả cậu?

MộT CẤU CHUYệN

Một luật sư già đă thành đạt kể lại câu chuyện sau về buổi ban đầu ông ta vào nghề.

Hôm ấy, tôi vừa mới nhậm chức, ở Công sở mới đặt điện thoại. Tôi được biết sẽ có một khách hàng đầu tiên, đang làm dáng để chuẩn bị tiếp th́ nh́n thấy bóng dáng một người bên ngoài khung kính cửa ra vào. Vâng, có lẽ là một người nào đó đến gặp tôi. Hăy h́nh dung: Tôi chộp lấy ống nghe bóng lộn của chiếc máy điện thoại mới và ch́m đắm vào một cuộc nói chuyện tưởng tượng. Câu chuyện diễn ra như thế này: - Đúng, thưa ông- Khi tôi đang nói th́ người lạ mặt bước vào pḥng.

- Tôi sẽ thu xếp chuyện Tổng công ty cho ông. Ông J. đă gọi điện thoại cho tôi sáng nay và muốn tôi giải quyết đơn kiện và đ̣i bồi thường, nhưng tôi phải xin hoăn với ông ta v́ c̣n quá bận với các vụ kiện khác. Tuy nhiên tôi sẽ cố xoay sở, giải quyết xen kẽ vụ kiện của ông với các vụ kiện khác. Thế được, được lắm, tạm biệt.

Để cho chắc chắn là tôi đă gây ấn tượng đúng lúc cho người khách hàng tương lại của tôi, tôi treo ống nghe lên và quay về phía ông ta.

Người đàn ông này nói:

- Xin ông thứ lỗi cho, tôi là nhân viên Công ty điện thoại. Tôi đến đây để nối đường dây điện thoại cho ông đây!

NHà CHọC TRờI EMPIRE STATE KHÔNG NHảY ĐƯợC

"Anh hăy nói tên một động vật có mắt nhưng không thể nh́n được, có chân nhưng lại không đi được, nhưng lại nhảy cao bằng nhà chọc trời Empire State"- Linh hồn của cuộc vui hỏi như vậy.

Mọi người im lặng vắt óc nghĩ một hồi lâu mà vẫn không tài nào nghĩ ra câu trả lời. Cuối cùng, họ đành xin chịu và yêu cầu cho lời giải.

Linh hồn của cuộc vui:

- Lời giải là con ngựa gỗ, nó có mắt nhưng không nh́n được và có chân nhưng không đi được!

Tất cả những người dự liên hoan đồng ư:

- Đúng! Nhưng làm sao mà nó lại nhảy cao bằng nhà chọc trời Empire State?

Nhà hài hước giải thích:

- Ngôi nhà chọc trời đâu có nhảy được!

K? ĐƠN THUốC

Để minh họa cho tầm quan trọng của việc kê đơn thuốc dành mạch cho người bệnh, bác sĩ William Osler thường kể cho sinh viên câu chuyện này.

Một bác sĩ có lần nói với một người bệnh nước ngoài:

- Điều cần thiết mà ngài phải làm là uống nước nóng một tiếng trước khi ăn sáng hàng ngày!

Sau một tuần, người bệnh này lại đến pḥng khám của bác sĩ.

Bác sĩ hỏi:

- Ngài cảm thấy thế nào?

- Tôi cảm thấy yếu đi bác sĩ ạ!

Bác sĩ hỏi:

- Thế ngài đă theo lời hướng dẫn của tôi chưa và có uống nước nóng một tiếng trước khi ăn sáng hàng ngày không?

Người bệnh trả lời:

- Tôi đă cố sức đấy, nhưng không thể làm được quá mười lăm phút một lần ông ạ!

CHIếC CH́A KHóA ḤM THƯ

Có lần một người Anh đi nghỉ hè ở biển. Ông ta đề nghị bà trông nom nhà ông gửi qua bưu điện cho ông tất cả thư từ mà bà ta nhận được trong thời gian ông đi vắng. Bà ta hứa sẽ làm theo lời của ông.

Ông người Anh này đă đi nghỉ hè rất thoải mái. Một tháng trôi qua nhưng ông chẳng nhận được lá thư nào cả. Ông cho là có sự không b́nh thường, liền gọi điện thoại cho bà trông nom ở nhà.

- Tại sao bà chẳng gửi cho tôi một lá thư nào, hả bà?

Bà ta trả lời:

- Thưa ông, v́ ông không để lại cho tôi chiếc ch́a khóa ḥm thư!

Ông người Anh xin lỗi và hứa sẽ gửi cho bà ta chiếc ch́a khóa. Chủ nhật, ông ta cho ch́a khóa vào một phong b́, viết địa chỉ lên phong b́ và gửi thư này qua bưu điện. Lại một tháng nữa qua đi, nhưng ông ta vẫn không nhận được lá thư nào cả, và đến cuối tháng th́ ông ta trở về nhà, ông bực bội nói với bà trông nom nhà. Người đàn bà khốn khổ hỏi lại:

- Nhưng tôi làm thế nào, hả ông? Chiếc ch́a khóa ḥm thư ông gửi qua bưu điện cũng nằm trong cái ḥm thư bị khóa!

Lọ HOA Vỡ

Đây là câu chuyện xưa cũ kể về một thanh niên nghèo đă yêu thương một cô gái giàu và đẹp.

Cả hai người sống ở Luân Đôn. Nhà cô gái là một ngôi nhà to ấm cúng ở giữa khu phố yên tĩnh gần một vườn hoa cổ. Anh thanh niên sống ở ngoại ô thành phố, trong một túp lều gỗ cũ kỹ gần xưởng sửa chữa tàu.

Một hôm, cô gái mời anh thanh niên đến nhà ăn cơm nhân ngày sinh nhật của cô. Anh thanh niên muốn tặng cô một thứ ǵ đẹp xinh, nhưng anh chẳng biết mua thứ ǵ cả v́ anh có ít tiền quá.

Sáng hôm sau, anh đến cửa hàng. Ơở cửa hàng có các thứ hàng đẹp mắt: Nhẫn, đồng hồ, v.v... Nhưng tất cả các thứ đều rất đắt tiền. Thế rồi, anh nh́n thấy một lọ hoa. Có lẽ lọ hoa đó sẽ là món quà thích hợp tặng người yêu của anh, nhưng nó lại hơi đắt tiền.

V́ anh cứ nh́n đi nh́n lại lọ hoa đó chừng nửa tiếng đồng hồ cho nên người chủ của cửa hàng đă để ư đến anh. Anh thanh niên trông tái nhợt, buồn rầu đến nỗi người chủ hàng hiểu ra mọi điều và quyết định giúp anh. Người chủ của cửa hàng bán cho anh một lọ hoa khác đă vỡ ra từng mảnh và nói:

- Tôi sẽ sai người giúp việc của tôi gói lọ hoa lại và mang đến cho người yêu của anh. Khi người giúp việc của tôi bước vào nhà, anh ta sẽ ngă xuống và đánh rơi gói bọc lọ hoa. Khi đó, cô gái sẽ nghĩ rằng người giúp việc này đánh vỡ lọ hoa đó.

Vào đúng hôm sinh nhật của cô gái, người giúp việc đến nhà cô gái. Vừa bước vào pḥng th́ người giúp việc ngă lăn ra. Nỗi khiếp sợ hiện trên khuôn mặt của đám khách mời. Cô gái bắt đầu khóc lóc. Nhưng khi cô gái mở bọc gói lọ hoa ra, mọi người đều nh́n thấy những mảnh vỡ được gói riêng biệt. Và thế là mối t́nh của anh thanh niên chấm dứt.

Họ ĐI TIễN ANH TA

Một buổi tối, ba người đi đến một ga xe lửa vào lúc quá mười giờ khoảng vài phút. Một trong ba người hỏi người khuân vác hành lư:

- Mấy giờ th́ có chuyến tàu nữa đi Luân Đôn hả ông?

người khuân vác hành lư trả lời:

- Các ông vừa lỡ một chuyến rồi. Cứ một tiếng lại có một chuyến tàu, chuyển tiếp theo vào mười một giờ.

Họ nói:

- Thôi được, chúng ta đi uống rượu nào!

Và họ vào một cửa hàng ăn uống. Quá mười một giờ độ vài phút ǵ đó, họ chạy ra sân ga hỏi người khuân vác hành lư:

- Tàu đă chuyển bánh chưa hả ông?

Người khuân vác hành lư nói:

- Tàu chạy rồi c̣n ǵ. Tôi đă nói với các ông rồi mà, tàu chạy lúc mười một giờ!

Họ lại nói:

- Thôi được, chúng ta lại đi làm một chầu rượu nữa!

C̣n người khuân vác nói:

- Chuyến sau là chuyến cuối cùng đấy, nếu các ông lỡ chuyến này nữa, các ông sẽ không đến được Luân Đôn đêm nay đâu!

Đến mười hai giờ, đúng lúc chuyến tàu cuối cùng chuyển bánh th́ họ chạy hết sức ra khỏi cửa hàng ăn uống.

Hai trong ba người vừa cao vừa có đôi chân dài lên được tàu đúng vào lúc tàu ra khỏi ga, c̣n người thứ ba vừa thấp vừa béo lùn không chạy được nhanh nên anh ta bị rớt lại. Sau đó đột nhiên anh ta phá lên cười. Anh ta nói với người khuân vác đang đứng bên cạnh:

- Ông có nh́n thấy hai bạn của tôi chạy lên tàu và để tôi lại đấy không hả ông?

Người khuân vác trả lời:

- Tôi thấy họ lên được tàu rồi!

Anh ta nói:

- Hay thật, tôi mới là người sẽ đi Luân Đôn c̣n hai người kia chỉ đi tiễn tôi thôi!

TÔI KHÔNG THể Mở CửA CHO VàO ĐƯợC ĐẤU

Một phụ nữ trẻ tới dự buổi ḥa nhạc. Màn đă mở và nhạc trưởng đă đứng lên bục chỉ huy. Người dẫn chỗ từ chối không cho cô ta vào mà phải chờ cho đến lúc nghỉ giải lao.

Cô ta hứa:

- Nhưng tôi chỉ đứng ở đằng sau và không làm phiền ai cả. Tôi rất háo hức được nghe bản giao hưởng mới của nhà soạn nhạc trẻ nổi tiếng. Mà họ lại đang tŕnh diễn bản giao hưởng ấy đấy. Mong ông làm ơn mở hé cửa cho tôi!

Người dẫn chỗ trả lời:

- Thưa bà, tôi không thể mở cửa cho bà vào được đâu. Nếu như tôi mở cửa bây giờ th́ nửa số khán giả sẽ bỏ chạy ra về!