Huyền Thoại
LƯU KÝ NÔ

Chuyện kể Tướng Quân Lưu Dụ, tức Vua Tống Cao Tổ, trước khi làm Vua (420) là một Tướng lập rất nhiều công trận dưới Triều nhà Đông Tấn .

Trong một cuộc hành quân, Lưu Dụ cùng binh sĩ phải vượt qua một ngọn núi hiểm yếu. Đoàn quân đang đi bỗng nhiên có một con rắn thật lớn nằm chắn ngang đường.

Lưu Dụ nghe báo bị rắn cản đường thì nổi giận, lập tức phi ngựa nhanh lên Tiền quân .

Quả nhiên có một con rắn rất lớn, thân mình cỡ to hơn một cái tô canh, đang nằm ngang yên lặng trên đường, làm cho đoàn quân phải dừng lại, rối loạn cả hàng ngũ .

Khi Lưu Dụ muốn dùng trường mâu gạt rắn sang một bên, thì rắn vốn đang nằm bất động, vùng dậy cất đầu nhìn Lưu Dụ một cách giận dữ, vừa thè lưỡi ra dọa nạt. Bộ dạng rắn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương .

Lưu Dụ là một ĐạiTướng cầm quân, trước mặt mấy nghìn binh sĩ, đâu có thề tỏ ra nhu nhược sợ một con rắn được .

Nhưng dù sao , ông cũng hoang mang vì bị rắn cản đường không biết là một điềm tốt hay xấu. Xưa nay, ông chưa bao giờ trông thấy một con rắn lớn, thế mà bây giờ đang đối diện với con vật khủng khiếp ấy, nó lại có bộ dạng như sắp tấn công ông .

“ Bình tĩnh, phải bình tĩnh !” Lưu Dụ tự trấn định tinh thần, mãi một lúc mới bớt sợ . Ông bước đến gần rắn nói :

- Mi tiến không tiến, lui không lui. Mi muốn nằm đây làm gì ?

Rắn cố nhiên không trả lời, hơn nữa còn phùng mang trợn mắt nhìn Lưu Dụ .

Lúc ấy có một Phó Tướng đến gần ông nói nhỏ :

- Thưa Tướng Quân, con đường này có thể nguy hiểm. Hay là chúng ta lui, rồi sẽ tìm đường khác tiến quân .

Lưu Dụ không tin sự mê tín ấy. Ông đưa cây trường mâu cho Phó Tướng cầm, rút cung tên đeo sau lưng ra, nhìn rắn nói :

- Nếu mi không thối lui thì ta sẽ bắn chết .

Rắn như không nghe thấy lời cảnh cáo, ngẩng đầu cao hơn, thở phì phì, lấy thế mổ tấn công địch .

Lưu Dụ cũng nghĩ rằng đây không phải là nơi nên ở lâu, nên nhắm vào yếu huyệt của rắn bắn một phát tên, xong vội vàng lui binh .

Sau khi đoàn binh rời xa nơi rắn nằm. Lưu Dự vẫn còn sợ rắn đuổi theo, nên ra lệnh kiểm điểm lại người, ngựa, thấy còn nguyên vẹn, mà rắn cũng không đuổi theo nên mới thở phào, vui mừng được thoát hiểm. chỉ phải mồ hôi đã toát ra như tắm. Một vị Tướng Quân trăm trận trăm thắng của nhà Đông Tấn , ai ngờ cũng có lúc hồn vía lên mây như thế.

Suốt đêm hôm ấy Lưu Dụ không ngủ được, cứ lo nghĩ không biết con rắn ấy còn sống hay đã chết .

Sáng hôm sau, cơm nước xong, Lưu Dụ không nghe lời chư Tướng khuyên can, ông nhất định trở lại con đường cũ. Khi đến nơi rắn nằm hôm qua thì rắn không còn ở đấy nữa .

Lúc ông đang sắp ra roi phi ngựa lên đường, thì bỗng nghe có tiếng cối đá đang giã một thứ gì từ trong rừng vang dội lại .

Chuyện từ con rắn lớn đến tiếng cối giã gạo thực không có gì liên hệ, nhưng Lưu Dụ linh cảm thấy hai sự việc này phải có dính dáng đến nhau. Ông bèn quyết định thúc ngựa, dò theo tiếng cối giã phát ra .

Bên trong rừng sâu hiện ra mấy Đồng tử mặc áo màu xám tro, đang bận rộn giã một thứ gì trong một chiếc cối đá .

Thật là một chuyện lạ. Trong rừng rậm thâm u như thế mà có các Đồng tử giã dược thảo, luyện thuốc gì đây ?

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi :

- Các em đang giã gì trong cối thế ?

 

Từng Đồng tử lên tiếng trả lời :

- Thưa, Sư Phụ của chúng con bị ông Lưu Ký Nô bắn tên trúng, bị thương nặng .

- Sư Phụ bảo chúng con đến đây luyện thuốc trị thương .

- Bó thuốc bột này vào, vết thương sẽ lành ngay, liền da như cũ .

Lưu Ký Nô nghe xong, râu tóc dựng đứng, toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Nếu con rắn ông bắn hôm qua là Sư Phụ của các Đồng tử này, và chính miệng Đồng tử nói ra, tên Lưu Ký Nô, thì tên ấy là đúng tên thật, tên cúng cơm của ông . Ông sợ hãi hỏi :

- Tôi là Lưu Ký Nô, các em là ai ?

Bọn trẻ phá lên cười mĩa mai :

- Chính mình là Thiên Tử tương lai mà mù tịt, không biết gì hết ! Sao mà dốt đến thế !!!

Lưu Dụ nghe Đồng tử nói rắn là Sư Phụ, thế bọn trẻ con này có lẽ là thần tiên chăng ?

Ông lại hỏi :

-Có phải các em là thần tiên không ?

Bọn trẻ không trả lời chỉ lo chăm chú giã thuốc.

Trong phút chốc, Lưu Dụ bỗng cảm thấy mình oai phong như một ông Vua thật. Ông bèn quát lên :

- Nghe đây ! Ta là Thiên Tử Lưu Ký Nô. Bọn bây là giống gì mà dám lăng xăng trước mặt ta . Hãy mau mau cút đi !!!

Lưu Dụ vừa la hét vừa múa cây trường mâu, mấy Đồng tử hoảng sợ, không dám cãi lời. Trong chốc lát, thân hình chúng dần dần mờ nhạt rồi tiêu tan trong cảnh rừng .

Sau khi đám Đồng tử biến mất rồi, chỉ còn thấy chiếc cối đá to, đầy thuốc đã tán thành bột, và rất nhiều vết rắn bò qua lại .

Lưu Dụ lấy tất cả thuốc trong cối đá giao cho Ban Quân Y giữ, rồi hăng hái tiến quân .

Binh sĩ dưới quyền Ông truyền khẩu tin đồn : “Lưu Nguyên Sư có thuốc trị thương của thần tiên ban cho, nên binh sĩ của ông dù bị thương nặng cũng không chết “ .

Sau khi tin này đồn đãi khắp nơi, người tùng quân theo ông rất đông , nên quân lực của ông càng ngày càng hùng hậu .

Lúc bấy giờ không ai biết vị thuốc trị thương ấy tên gì, nên lấy tên thật của Lưu Dụ là Lưu Ký Nô làm tên dược thảo .

Từ đấy, Trung Y dùng Lưu Ký Nô làm thuốc tan ứ huyết, thông kinh, vỡ vết thương, xẹp chỗ sưng mưng mủ, co thắt miệng vết thương, vết bỏng, vết thương bị đánh đập, bị gươm dao đâm chém.

Dược Thảo Lưu Ký Nô
(Senecis Palmatus,Pall)

Khí ấm, vị đắng, không độc . Ngọn, lá, hoa quả đều dùng được cả .

Công hiệu của Lưu Ký Nô phá được ứ huyết , làm cho huyết lưu thông, thông dược kinh nguyệt, chữa thương tích đâm chém, đứt gẫy và mọi thứ bệnh đàn bà sản hậu.

Chủ trị :

Hạ huyết chỉ thống .

Cấm kỵ: không nên uống nhiều quá , thành ra chứng thồ tả hoắc loạn, vì tính nó thông lợi quá mạnh .