Thiên
chín: LỤC TIẾT TẠNG TƯỢNG LUẬN
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Tôi
nghe: Trời do cái tiết ‘sáu sáu’ để làm nên
một năm; người do cái số ‘chín chín’ để
‘chế hội’; tính ra người cũng ba trăm sáu
mươi nhăm tiết, để hợp với
trời đất, đă lâu rồi. Nghĩa đó như
sao, xin cho biết (1).
Kỳ
Bá thưa rằng:
Cái
tiết ‘sáu sáu’ và ‘chín chín’ chế hội, là
cốt để phân rơ ‘thiên độ’ và ghi rơ ‘khí
số’ (2) (2).
Thiên
độ cốt là chỉ để đo sự vận hành
của nhật nguyệt(3). Khí số cốt để ghi
cái công dụng của hóa sinh (3).(4)
Thiên
là dương, địa là Âm; nhật là dương,
nguyệt là Âm; sự vận hành có phận kỷ,
mỗi một chu có đường lối (5). Nhật
vận hành được một độ, th́ nguyệt
vận hành được mười hai độ, mà c̣n
lẻ nữa (6). Cho nên tính cả tháng thiếu, tháng
đủ, cộng ba trăm sáu mươi nhăm ngày mà
thành một năm, chứa các khí ‘doanh, sóc, hư’
lại mà thành ra tháng nhuận (4).(7)
Lập
cây thẳng làm nêu để nhận phương hướng,
tính kỹ những giờ khắc thừa...Đó là hoàn
tất cái nhiệm vụ thiên độ (5) (8).
Hoàng
Đế hỏi rằng (9):
Tôi
đă được nghe thiên độ rồi. Xin cho nghe
khí số, hợp lại với nhau như thế nào? (1)
Kỳ
Bá thưa rằng (10) :
Trời
lấy ‘sáu sáu’ làm tiết, đất lấy ‘chín chín’
chế hội (2)
Trời
có mười ngày, chọn sáu lần mười ngày mà
chu giáp, th́ thành một năm (11).
Những
bực thông thiên đời xưa, biết được
cái gốc về sự sống của con người, là
gốc ở Âm dương. Cái khí đó ở đất
th́ là chín châu, ở người th́ là chín khiếu,
đề thông với tam khí (4).
Cho
nên sinh ra năm tạng, mà khí th́ có ba (5). Do ba mà thành
đất, do ba mà thành người (6).
Ba
mà nhân với ba, hợp lại th́ thánh chín, chín chia ra làm
chín dă (khu vực), chín đă chia ra làm chín tạng (7).
Cho
nên ở con người, về hữu h́nh có bốn
tạng về ‘thân có năm tạng’, hợp lại thành
chín tạng để ứng với chín ‘dă’ ở trên
(8).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Tôi
được nghe cái tiết ‘sáu sáu’ và cái số
‘chín chín’ rồi. Trên kia phu tử nói: ‘chứa khí...Thành
nhuận’. Vậy chẳng hay thế nào là khí? (1)
Kỳ
Bá thưa răng:
Năm
ngày là một ‘hậu’, ba ‘hậu’ là một ‘khí’
sáu ‘khí’ là một mùa; bốn mùa là một năm...Mà
đều theo khí của mùa để làm chủ trị
(2).
Năm
vận cùng rập theo nhau, để cùng đi, cứ
đến chọn cái tháng cuối năm, hết ṿng
rồi lại bắt đầu. Mùa đă lập, khí tán
bố, như ṿng không chỗ nói. Về ‘hậu’ cũng
một khuôn phép ấy (3)
Cho
nên nói rằng ‘không biết sự ‘da lÂm’ trong một
năm, sự suy hay thịnh của khí, và hư thực
bởi đâu phát sinh...Không thể gọi là ‘lương
công’ (4).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Bắt
đầu năm vận, quanh đi như ṿng không đầu
mối. Vậy về ‘thái quá’ và ‘bất cập’ như
thế nào (1).
Kỳ
Bá thưa rằng:
Năm
khí thay đổi, đều có ‘sở thắng’,
‘thịnh’ hay ‘hư’ xảy ra là cái lệ thường
(2).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Năm
khí thay đổi, đều có ‘sở thắng’,
‘thịnh’ hay ‘hư’ xảy ra cái lệ thường
(2).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Thế
nào là b́nh khí ?
Kỳ
Bá thưa rằng:
Không
sai với thường hậu là b́nh (3)
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Thế
nào là thái quá bất cập?
Kỳ
Bá thưa rằng:
-
Ở Kinh đă có nói rồi (4).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Thế
nào là Sở thắng?...
Kỳ
Bá thưa rằng:
Xuân
thắng trường hạ, trường hạ thắng
Đông, Đông thắng Hạ, Hạ thắng Thu, Thu
thắng Xuân... Đó là được cái thắng về
năm hành; nhân lấy cái khí đó để đặt
tên cho Tạng (1).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Sao
lại biết là thắng?
Kỳ
Bá thưa rằng:
Cốt
t́m ở cái khí của nó, nhưng đều phải
bắt đầu từ mùa xuân. Nếu khí chửa đến
mà đă đến, th́ gọi là thái quá. Nóù sẽ bách
cái ‘sở bất thắng’ mà lấn cái ‘sở
thắng’. Như thế gọi là khi rÂm không phận,
tật bệnh sẽ sinh ra ở bên trong, lương công
cũng không thể ngăn được (2). Nếu đă
đến mà không đến, th́ gọi là bất
cập. Như thế th́ cái ‘sở thắng’ nó sẽ
vọng hành, mà cái ‘sở sinh’ sẽ thu bệnh. V́ cái
bất thắng nó bách đến nóùăi thế. Nên
gọi là ‘khí bách’ (3).
Ta
cần phải cầu cái lúc khi nó đến. Cẩn
thận để chờ cho đúng lúc, khi có thể cùng
hẹn. Nếu trái cái th́ hậu ấy, th́ cái khí
của năm vận sẽ không phân, tật bệnh
sẽ sinh ra ở bên trong, dù lương công cũng không
chữa được (4).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Có
sự ǵ duyên tập chăng?
Kỳ
Bá thưa rằng:
Khí
của trời, không thể nào vô thường, nếu khí
không duyên tập, tức là phi thường, phi thường
th́ là biến (2).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Phi
thường th́ sẽ biến như thế nào?
Kỳ
Bá thưa rằng:
Biến
đến th́ mắc bệnh, sở thắng th́ nhẹ,
sở bất thắng th́
nặng.
Nhân đó mà lại mắc thêm tà khí th́ sẽ chết.
Cho nên không phải ‘th́’ của nó th́ bệnh nhẹ,
đúng vào ‘th́’ của nó th́ bệnh nặng (3).
Hoàng
Đế hỏi rằng:
Tôi
nghe: Khí hợp mà có h́nh, nhân biến mà đặt tên; cái
vận của trời đất, sự hóa của Âm dương,
đối với muôn vật, cái ǵ ít, cái ǵ nhiều,
xin cho biết (1).
Kỳ
Bá thưa rằng:
Loài
thảo sinh ra năm sắc, đến sự biến
của năm sắc, sức mắt không thể trông
siết, loài thảo sinh ra năm vị, đến cái ngon
của năm vị, người ta không thể dùng
siết (2).
Sự
thị dục của tạng không giống nhau, mà đều
có giao thông với nhau (3) Trời nuôi con người
lấy năm khí, đất nuôi con người bằng năm
vị. Năm khí vào mũi, chứa ở Tâm Phế,
khiến cho năm sắc sáng sủa, tiếng nói rơ ràng,
năm vị vào miệng, chứa ở trường
vị. Vị có nơi chứa, để nuôi năm khí.
Khí ḥa sẽ cùng sinh tân dịch thấm thuần,
‘thần’ do đó sẽ sinh ra (4).
Hoàng
Đế hỏi:
H́nh
tượng của các tạng như thế nào?
Kỳ
Bá thưa rằng:
Tâm
là cái gốc của sinh mệnh con người, sự
biến hóa của thần do đó là sinh ra. Vẻ tươi
đẹp hiện lên mặt, và đầy đủ
khắp huyết mạch. Nóù là kinh thái dương ở
trong Dương, thông với khí mùa Hạ (1)
Phế
là cái gốc của khí, phách kư túc ở đó. Nóù phát
hiện ra ngoài lông, và đầy ở trong b́ phu. Nóù là
Thái Âm ở trong dương, thông với khí mùa Thu (2).
Thận
là mộc nơi gốc của sự bế tạng,
‘tinh’ chứa ở nơi đó. Nóù tốt đẹp
lên tóc, đầy đủ ở trong xương, Nóù là
Âm ở trong thiếu Âm, thông với khí mùa Đông (3).
Can
là cái gốc của sự làm lụng khó nhọc, hồn
kư túc ở đó. Nóù tươi đẹp ra các móng tay
chân, và đầy đủ ở trong gân. Nóù
sinh ra huyết khí. Thuộc về vị là chua, thuộc
về sắc là sanh. Nóù là Thiếu dương ở trong
dương, thông với khi mùa Xuân (4).
Tỳ,
Vị, Đại trường, Tiểu trường, Tam tiêu,
Bàng Quang...là cái gốc của kho đụn. Vinh gửi
ở nơi đó, gọi nó là một cơ quan như
đồ dùng. Nóù hóa được các chất cặn bă,
và du chuyển các vị vào hay ra. Nóù tươi đẹp
lên môi và xung quanh miệng. Nóù đầy đủ ra
ở thịt. Thuộc về là vị ngọt, thuộc
về sắc là vàng. Nóù là chi Âm, thông với thổ khí
(5).
Tổng
cộng tất cả mười một tạng, đều
thủ quyết ở Đởm. (6)
Cho
nên: mạch ở nhân nghinh thấy một thịnh, th́
bệnh ở Thiếu dương, thấy hai thịnh th́
bệnh ở Thái dương; thấy ba thịnh th́
bệnh ở Dương minh; thấy bốn thịnh
trở lên th́ tức là cách dương (1).
Mạch
ở thốn khẩu thấy một thịnh, th́ bệnh
ở Quyết Âm thấy hai thịnh th́ bệnh Thiếu
Âm; thấy ba thịnh th́ bệnh ở Thái Âm. Thấy
bốn thịnh trở lên th́ tức là Quan Âm (2).
Mạch
ở nhân nghinh với thốn khẩu đều thấy
thịnh, gấp bốn lần trở lên th́ gọi là
quan cách. Mạch về chứng quan cách, nếu quá không
thể hợp được với tinh khí của
trời đất, th́ sẽ phải chết (3).
黄帝问曰:余闻天以六六之节,以成一岁,人以九九制会,计人亦有三百六十五节,以为天地久矣,不知其所谓也。岐伯对曰:昭乎哉问也,请遂言之。夫六六之节,九九制会者,所以正天之度、气之数也。天度者,所以制日月之行也;气数者,所以纪化生之用也。
天为阳,地为阴;日为阳,月为阴。行有分纪,周有道理,日行一度,月行十三度而有奇焉,故大小月三百六十五日而成岁,积气余而盈闰矣。立端于始,表正于中,推余于终,而天度毕矣。
帝曰:余已闻天度矣,愿闻气数何以合之。岐伯曰:天以六六为节,地以九九制会,天有十日,日六竟而周甲,甲六复而终岁,三百六十日法也。夫自古通天者,生之本,本于阴阳。其气九州九窍,皆通乎天气。故其生五,其气三,三而成天,三而成地,三而成人,三而三之,合则为九,九分为九野,九野为九藏,故形藏四,神藏五,合为九藏以应之也。
帝曰:余已闻六六九九之会也,夫子言积气盈闰,愿闻何谓气。请夫子发蒙解惑焉。岐伯曰:此上帝所秘,先师传之也。帝曰:请遂闻之。岐伯曰:五日谓之候,三候谓之气,六气谓之时,四时谓之岁,而各从其主治焉。五运相袭,而皆治之,终朞之日,周而复始,时立气布,如环无端,候亦同法。故曰:不知年之所加,气之盛衰,虚实之所起,不可以为工矣。
帝曰:五运之始,如环无端,其太过不及何如?岐伯曰:五气更立,各有所胜,盛虚之变,此其常也。帝曰:平气何如?岐伯曰:无过者也。帝曰:太过不及奈何?岐伯曰:在经有也。帝曰:何谓所胜?岐伯曰:春胜长夏,长夏胜冬,冬胜夏,夏胜秋,秋胜春,所谓得五行时之胜,各以气命其藏。帝曰:何以知其胜?岐伯曰:求其至也,皆归始春,未至而至,此谓太过,则薄所不胜,而乘所胜也,命曰气淫。不分邪僻内生,工不能禁。至而不至,此谓不及,则所胜妄行,而所生受病,所不胜薄之也,命曰气迫。所谓求其至者,气至之时也。谨候其时,气可与期,失时反候,五治不分,邪僻内生,工不能禁也。
帝曰:有不袭乎?岐伯曰:苍天之气,不得无常也。气之不袭,是谓非常,非常则变矣。帝曰:非常而变奈何?岐伯曰:变至则病,所胜则微,所不胜则甚,因而重感于邪,则死矣。故非其时则微,当其时则甚也。
帝曰:善。余闻气合而有形,因变以正名。天地之运,阴阳之化,其于万物,孰少孰多,可得闻乎?岐伯曰:悉哉问也,天至广不可度,地至大不可量,大神灵问,请陈其方。草生五色,五色之变,不可胜视,草生五味,五味之美,不可胜极,嗜欲不同,各有所通。天食人以五气,地食人以五味。五气入鼻,藏于心肺,上使五色修明,音声能彰。五味入口,藏于肠胃,味有所藏,以养五气,气和而生,津液相成,神乃自生。
帝曰:藏象何如?岐伯曰:心者,生之本,神之变也,其华在面,其充在血脉,为阳中之太阳,通于夏气。肺者,气之本,魄之处也,其华在毛,其充在皮,为阳中之太阴,通于秋气。肾者,主蛰,封藏之本,精之处也,其华在发,其充在骨,为阴中之少阴,通于冬气。肝者,罢极之本,魂之居也,其华在爪,其充在筋,以生血气,其味酸,其色苍,此为阳中之少阳,通于春气。脾胃大肠小肠三焦膀胱者,仓廪之本,营之居也,名曰器,能化糟粕,转味而入出者也,其华在唇四白,其充在肌,其味甘,其色黄,此至阴之类,通于土气。凡十一藏取决于胆也。
故人迎一盛病在少阳,二盛病在太阳,三盛病在阳明,四盛已上为格阳。寸口一盛,病在厥阴,二盛病在少阴,三盛病在太阴,四盛已上为关阴。人迎与寸口俱盛四倍已上为关格,关格之脉羸,不能极于天地之精气,则死矣。